Bài 10: Luyện Ngục: Các Linh Mục Đền Tội Lâu Hơn Các Giáo Dân

Bài 10: Luyện Ngục: Các Linh Mục Đền Tội Lâu Hơn Các Giáo Dân

Nguồn: MeMaria.org

Trích trong tác phẩm The Holy Souls, của Lm Alessio Parente

Sau đây là câu chuyện của bà Carmela Marocchino nói về ngừơi anh của bà là Linh mục Vittore. Vị linh mục này mất ngày 29 tháng 1 năm 1958. Bà kể lại chuyện và hỏi thăm cha Padre Pio về tình trạng linh hồn của anh bà:

Mặc dù tôi luôn tuân theo Thánh ý của Chúa, nhưng tôi băn khoăn về tình trạng linh hồn của anh tôi, bởi vì anh của tôi chết bất thình lình. Sau khi anh tôi qua đời, tôi khóc thảm thiết, và cha Padre Pio cũng khóc nữa. Tôi hỏi cha Pio:

- Thưa cha, tại sao Chúa lại chọn anh của con?

- Con có biết Chúa Giêsu làm gì với anh của con không? Chúa Giêsu vào trong vườn hoa, ở đó có nhiều đóá hoa, nhưng có một đoá hoa đẹp hơn những hoa khác. Ngài liền bước đến bên đóa hoa ấy và ngắt đi. Đó là điều Chúa Giêsu làm với anh của con.

- Thưa cha, anh con có được ơn cứu độ không?

- Được, nhưng chúng ta phải cầu nguyện cho ngài.

Vào ngày 29 tháng 7 năm 1958, ngày lễ quan thầy của anh tôi. Tôi hy vọng anh đã được ở Thiên đàng rồi, trong tòa giải tội, tôi bèn hỏi cha Padre Pio xem anh tôi đã ở Thiên đàng chưa, ngài đáp:

- Con biết không? Các linh mục chúng tôi có nhiều trách nhiệm hơn trước Tòa Chúa, và khi chúng tôi xuất hiện trước Nhan Ngài, chúng tôi rất sợ hãi và run rẩy. Vì thế, chúng ta phải cầu nguyện.

Vào ngày 28 tháng 12 năm 1958, trong ngày lễ kính Các Thánh Anh Hài, tôi đến xưng tội. Đến lúc cuối, cha Pio hỏi xem tôi còn tội gì khác để xưng thú nữa không, nên tôi hỏi ngài:

- Thưa cha, cha biết hết mọi sự mà Chúa mặc khải cho cha. Xin cha cho con biết là anh của con là cha Vittore đang ở đâu?

- Ngài đang ở trên Thiên Đàng rồi.

Tôi rất vui mừng, mặc dù anh của tôi là linh mục và là môn sinh của cha Pio, vậy mà anh tôi phải ở Luyện ngục đến 11 tháng, bởi vì trách nhiệm của anh tôi đối với các linh hồn mà anh hướng dẫn.

Vào một dịp khác, tôi hỏi cha Padre Pio nếu tôi có cần phải cầu nguyện cho cha mẹ tôi khi họ đã chết lâu rồi, và ngài đáp:

“Ngay cả khi cha mẹ của con đã ở Thiên Đàng rồi, chúng ta vẫn phải luôn cầu nguyện. Nếu họ không cần lời cầu nguyện nữa thì các lời cầu nguyện ấy vẫn được chỉ cho các linh hồn khác.

Bài 11: Sự Thông Công Giữa Các Thánh, Các Linh Hồn Và Loài Người Ở Trần Gian

Nguồn:MeMaria.org

Trích trong tác phẩm The Holy Souls, của Lm Alessio Parente

Sự hiệp thông giữa các thánh gồm có tất cả những ai sống trên trái đất, các thánh trên Thiên Đàng và các linh hồn dưới luyện ngục. Ba Hội Thánh Chiến Đấu, Khải Hòan, và Đau Khổ kết hợp thành một gia đình lớn, và hiệp thông với nhau một cách đặc biệt. Vì thế, sự thống khổ và niềm vui của một người cũng là của tất cả mọi người. Sự khải hoàn của các thánh, sự đau khổ của các linh hồn và sự thử thách của các người còn sống trên thế gian là điều kinh nghiệm của mọi người. Khi chúng ta ở thế gian vui mừng khi nghĩ về các thánh, và buồn cho các linh hồn ở luyện ngục, thì các ngài, dù ở trên Trời hay còn ở luyện tôi, cũng đều lo lắng cho số phận của chúng ta trên trần thế. Các ngài thấy và biết rõ các nguy hiểm mà chúng ta đang sống.

Các linh hồn ở Luyện ngục tham dự vào niềm vui huynh đệ với các thánh trên Thiên Đàng, và họ cảm ơn các việc lành thánh mà chúng ta làm để dâng hiến cho họ được sớm giải thoát. Họ xem chúng ta là những ân nhân của họ. Khi từ lửa luyện ngục, họ nhìn lên Thiên Đàng và thấy các thánh đang hạnh phúc, thì họ nghĩ rằng một ngày nào đó, họ cũng sẽ được hạnh phúc như thế. Các linh hồn ở Luyện ngục cũng biết rằng họ có các bạn hữu trên Thiên Đàng đang cầu bầu cho họ trước Ngai Tòa của Chúa. Do đó, sự liên hệ đặc biệt giữa các linh hồn ở Luyện ngục, với nhân loại trên trần gian, và với các thánh nơi Thiên Đàng, không bị quên lãng.

Chúng ta đừng quên các Thiên Thần, vì dĩ nhiên, các ngài rất chăm sóc cho các linh hồn ở Luyẹn ngục. Nhiều linh hồn phú thác cho các Thiên Thần của Chúa. Các Thiên Thần cho rằng sứ mệnh của họ chưa chấm dứt cho đến khi nào họ đem được các linh hồn lên Thiên Đàng. Toàn thể các Thiên Thần luôn chú ý đến những linh hồn khi còn sống mà biết tôn kính các ngài.

Nghi lễ cho ngày lễ kính Thánh Micae cho ta biết rằng ngài đã được Chúa chỉ định cho việc nhận các linh hồn vào Thiên Đàng, khi họ rời Luyện ngục. Do đó, Thánh Micae như là một vị Hoàng tử của vương quốc thống khổ. Ngài có lòng trắc ẩn với các linh hồn này, và Ngài tiếp tục cầu bầu cho các linh hồn ấy.

Thánh Frances thành Roma rất vui thích khi nói đến các Thiên Thần chăm lo cho mọi người trong suốt đời sống của họ. Bà nói rằng:

” Khi một người chết, tùy theo mức độ công trạng của họ, vị Thiên thần Bản mệnh dẫn đưa người ấy tới phần sâu của Luyện ngục, và ở lại bên phía tay phải của người ấy, trong khi ma quỷ ở phía tay trái người ấy. Thiên Thần dâng lên Chúa Giêsu các lời cầu nguyện để cầu bầu cho linh hồn ấy được giảm bớt sự đau đớn. Trong khi ấy, ma quỷ thì chịu sự điều khiển của Lucifer, nên bị hành hạ một cách đặc biệt vì không thể dụ dỗ linh hồn ấy vào Hỏa ngục. Khi giờ đền tội của một linh hồn đã hoàn tất, người ấy được chuyển qua một nơi chốn cao hơn, và ma quỷ rời linh hồn ấy để trở về với đồng bọn của hắn, những tên ma quỷ khác sẽ chỉ trích hắn vì hắn đã thất bại trong việc dụ dỗ linh hồn ấy.

Như vậy, các Thiên Thần Bản Mệnh thăm viếng các linh hồn nơi Luyện ngục và cầu bầu cho họ trước Tòa Chúa.

Trong chuyến thăm viếng Luyện nguc dài 2 tiếng đồng hồ của Thánh Nữ Mary Magdalen Dei Pazzi, bà thánh đến thăm một nhà tù mà người ta phạm tội vì sự ngu dốt hay yếu kém, và bà thấy các Thiên Thần Bản Mệnh của các linh hồn ấy ở ngay bên cạnh họ để an ủi.

Thánh Nữ Margaret Mary Alacoque cũng vậy, trong khi bà bị bịnh, Thiên Thần Bản Mệnh của bà mời bà đến thăm Luyện ngục với Ngài. Ngài đưa bà đến một nơi rộng lớn đầy những lửa và than đá. Tại đó, Ngài cho bà thánh thấy rất nhiều linh hồn trong hình dáng con người, đang giơ tay ra để cầu xin lòng thương xót, và bên cạnh họ là các Thiên Thần Bản Mệnh đang an ủi họ với những lời yêu thương.

Các mặc khải trên đây đúng theo lời giảng dạy về Thần Học và hợp với đại đa số các Tiến sĩ Hội Thánh. Các ngài nói rằng các Thiên Thần Bản Mệnh đưa các linh hồn vào Luyện ngục, và để cho họ liên lạc với chúng ta, linh hứng để ta cầu nguyện cho các linh hồn ấy, và rồi báo tin cho các linh hồn xem ai là người cầu bầu cho họ. Khi thời kỳ đền tội đã hoàn tất, các Thiên thần đưa họ lên Thiên Đàng và đến với chúng ta để báo cho ta biết về sự giải phóng của họ. Chúng ta đoan chắc rằng các Thiên Thần hành động như người trung gian giữa Luyện ngục và Trần gian.

Ngoài ra, các Thiên Thần còn là người trung gian giữa Luyện ngục và Thiên Đàng. Chúng ta đã nhắc đến việc họ dâng lên Chúa các lời nguyện và sư hy sinh mà chúng ta dâng lên để cầu cho các linh hồn ở Luyện ngục, và các ngài đem những an ủi mà Chúa ban đến cho các linh hồn.

Mỗi khi Chúa hay Đức Mẹ Maria ngự xuống Luyện ngục thì đều có các Thiên thần bao quanh, sự huy hoàng và sáng láng của các Ngài đem lại nhiều an ủi và niềm vui cho các linh hồn ấy. Nếu các Thiên Thần đã chăm sóc cho các linh hồn ấy khi ở trần gian, tại sao lại không chăm lo cho họ trong thời gian họ ở trong Luyện ngục chứ?

Để kết luận, và để hiểu rõ sự lưu tâm của các Thiên thần ở trong Luyện ngục, chúng tôi kể một câu chuyện do nhà văn Rossignoli kể trong tác phẩm của ông:

“Trong tu viện của Thánh Catherine ở vùng Naples, các tu sĩ có thói quen đạo đức là đọc kinh chiều cho các linh hồn vào mỗi buổi tối, trước khi đi ngủ. Như vậy, trước khi nghỉ ngơi, người tu sĩ có thể đem lại chút ủi an cho các linh hồn. Một tối kia, các nữ tu vì quá mỏi mệt vì làm lao động mệt nhoài, nên họ không đọc kinh chiều cầu cho các linh hồn. Do đó, một ca đoàn Thiên Thần từ Thiên Đàng đi xuống và bắt đầu đọc kinh chiều cho các linh hồn trong cung ca đoàn của tu viện. Nhờ vậy, các linh hồn không lo buồn vì sự thiếu kinh nguyện. Như vậy chúng ta có cần thêm chứng từ nữa không?

Vậy chúng ta hãy luôn nhớ rằng niềm vui và hạnh phúc của các thánh, sự đau đớn và thống khổ của các linh hồn ở Luyện ngục và các thử thách và phiền muộn của các người đang sống ở thế gian đều hợp thông với nhau. Các thánh ở trên Thiên Đàng rất cảm động khi nhìn thấy sự nguy hiểm mà loài người trên trần gian phải đi qua, và các ngài nhìn xuống Luyện ngục với lòng thương xót và trắc ẩn. Họ cầu bầu cho các anh chị em của họ sớm hưởng hạnh phúc trên Thiên Đàng. Còn các linh hồn thì cảm ơn các ân nhân ở trần gian, và ngước mắt lên trời để chiêm ngắm các thánh đang hưởng hạnh phúc vĩnh cửu. Họ vui mừng và đầy hy vọng khi biết rằng lời cầu bầu của các anh chị em trên trời cũng như trên thế gian sẽ giúp rút ngắn thời gian thống khổ. Thật là một tương quan đẹp đẽ và thân thiện giữa Luyện ngục, Thiên Đàng và Trần gian, và đó chính là di sản quý báu và đẹp đẽ của Giáo hội Công giáo.


Bài 12: Vị Cố Linh Mục Chánh Xứ Hiện Về Đền Tội

Nguồn: MeMaria.org

Trích trong tác phẩm The Holy Souls, của Lm Alessio Parente

Tại thành phố Pietrelcina, Ý Đại Lợi vào sau năm 1910, cha Thánh Padre Pio được thụ phong linh mục bởi tay của Đức Giám mục Schinosi ở Benevento. Vì sức khỏe của cha Pio yếu kém nên ngài phải vâng lời Bề trên để ở lại Pietrelcina. Ai cũng hy vọng rằng với không khí trong lành, với sự săn sóc của mẹ ngài, và với sự tự do khỏi vướng bận những lo lắng của đời sống cộng đoàn thì cha Pio mạnh khỏe hơn.

Vị cha xứ tên là Giovanni Caporaso đã qua đời ít lâu nay. Vị cha xứ mới là cha Don Salvatore Pannullo đến thay thế. Ngài vốn là thầy dạy môn Thần Học của cha Padre Pio. Mỗi ngày, vị linh mục mới là cha Pio đều đến nhà thờ của giáo xứ để cử hành Thánh lễ. Ngay từ khởi đầu, các thánh lễ của cha Padre Pio cử hành đều mang sắc thái khác biệt.

Ngày ấy chưa có phòng Thánh. Vì thế vị linh mục thường mặc áo lễ sau bàn thờ. Một vài lần, cha Padre Pio mặc áo lễ ngay sau bàn thờ. Nhưng sau đó, cha xứ Don Salvatore chuẩn bị một bàn nhỏ ở bên cạnh bàn thờ chính. Ngài đặt các vật dụng cần thiết cho Thánh lễ trên bàn nhỏ ấy và dặn cha Padre Pio hãy mặc áo lễ bên cạnh bàn nhỏ, thay vì sau bàn thờ.

Cha Padre Pio vâng lời với sự đơn sơ thánh thiện. Sau đó, ngài hỏi lý do tại sao lại phải mặc áo lễ ở chỗ mới thì cha xứ Don Salvatore nói rằng rất nhiều lần, trong thánh lễ do cha Padre Pio cử hành thì cha Don Salvatore thấy vị linh mục qúa cố Caporaso hiện về, quỳ nơi hàng ghế sau bàn thờ. Ngài qùy và tham dự thánh lễ sốt sắng rồi biến đi.

Người ta cũng còn thấy cha xứ Caporaso hiện về qùy trong nhà thờ nhỏ tên Thánh Pio Tử Đạo, trong một lâu đài. Khi ông trùm đến rung chuông nơi nhà thờ chính vào mỗi buổi sáng thì bà vợ của ông ta đến rung chuông ở ngôi nhà thờ nhỏ ở trong lâu đài. Bà này chuẩn bị mọi sự trên bàn thờ môt cách chu đáo và tươm tất. Khi vừa đi về thì bà gặp cố linh mục Caporaso đang qùy trên các bậc thang ở cung thánh và sốt sắng cầu nguyện. Không tin vào đôi mắt mình, bà dụi mắt vì nghĩ rằng mình đang buồn ngủ. Rồi bà nhìn ngắm lần nữa.Đúng là ngài rồi, không còn nghi ngờ gì nữa!

Bà ta bèn chạy ù té ra khỏi nhà thơ nhỏ, tim bà đập thình thịch. Vẻ mặt xanh mét, bà chạy đến nhà thờ chính để kể lại cho chồng nghe. Ông linh cảm có một điều gì ghê gớm đã xẩy ra cho vợ. Bà vợ kêu lên:

- Nè, nè, em không đến nơi nhà thờ nhỏ nữa đâu. Từ nay anh liệu mà sang bên ấy rung chuông đi nhé!

- Tại sao vậy?

- Bởi vì em vừa nhìn thấy ông cha xứ đã chết mà nay lại trở về trước bàn thờ, ông ấy làm cho em sợ mất vía đi thôi!

Thật ra, chính cha Padre Pio cũng đã thấy vị linh mục qùy cầu nguyện ở đó, nhưng ngài chỉ nhìn thấy phía đàng sau nên không biết là ai cả.

Việc hiện ra của cha Caporaso kéo dài khoảng 1 tháng. Vào lần cuối, cha quá cố nói với cha xứ như sau:

” Cha Salvatore ơi, tôi đi đây, và tôi sẽ không trở về nữa. Thật là khủng khiếp cho tôi, và tôi phải trả giá đắt khi xong Thánh lễ mà không tạ ơn Chúa, mà cứ đi thẳng một mạch.”

Lời nói này làm gương cho cha xứ mới. Cha xứ quá cố là một vị linh mục thật thà và công chính, chỉ vì không tạ ơn Chúa sau Thánh lễ và vội vàng đi chơi với bạn bè nên ngài phải đền tội. Lời cầu nguyện của cha Thánh Padre Pio rất hữu ích cho cha xứ quá cố. Nhờ vậy mà ngài được giải thoát khỏi Luyện ngục.



+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Website Hội Thánh Công Giáo MẾN CHÚA YÊU NGƯỜI
Thánh Phaolô nhắn nhủ các tín hữu thành Roma, "Không ai được sống cho mình và cũng không ai được chết cho mình. Vì nếu chúng ta sống, là sống cho Chúa; nếu chúng ta chết, là chết cho Chúa. Vậy dù chúng ta sống hay chết, chúng ta đều thuộc về Chúa" (Rm 14:7-8)
Mỗi ngày hãy đọc ít nhất: 1 Kinh Lạy Cha + 3 Kinh Kính Mừng + 1 Kinh Sáng Danh.
Cầu cho các linh hồn mồ côi và xin Chúa giúp chúng ta tránh xa tội lỗi.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Related Posts with Thumbnails

Tìm kiếm trên website MẾN CHÚA YÊU NGƯỜI

Loading

Danh sách bài đã đăng