“PHẢI VÂNG LỜI THIÊN CHÚA HƠN LÀ VÂNG LỜI NGƯỜI PHÀM...” Lm. LÊ QUANG UY, DCCT

“PHẢI VÂNG LỜI THIÊN CHÚA HƠN LÀ VÂNG LỜI NGƯỜI PHÀM...”

Quý độc giả Ephata và Chứng Nhân Đức Kitô thân mến,

Mỗi năm khi có dịp ra giúp Mục Vụ ở miền Bắc, đến những nơi thân quen, tôi lại thấy buồn buồn khi nghe tin lại có thêm một số bạn trẻ ở nơi ấy mới ra đi làm nhân công lao động bên các nước như Mã Lai, Hàn Quốc, cũng không ít các cô gái lấy chồng Trung Quốc, Đài Loan, rồi trở thành nô lệ tình dục lúc nào không biết.

Có nơi, cha sở Nguyễn Huy Tảo, một vị tôi rất quý mến và kính phục, đã bị bọn môi giới âm mưu ám sát ngài ngụy trang bằng một tai nạn chỉ vì cái “tội” ngài cứ la toáng lên trên tòa giảng để kêu gọi các gia đình bổn đạo đừng có “bán đứng” con gái đi những nơi mịt mù tít tắp như thế. May mà Chúa gìn giữ không hề hấn gì.

Kể ra thì kinh thật, bọn môi giới có tay chân len lỏi vào từng làng trên xóm dưới cũng như ngõ ngách các thị trấn tỉnh lẻ, “sưu tầm” những con mồi thanh niên thiếu nữ, lại móc nối thêm đồng bọn là người địa phương để làm thành những đường dây đưa người đi bất hợp pháp hoặc hợp pháp qua con đường xuất khẩu lao động.

Điều chua xót là hiếm có chàng trai và cô gái nào sau một thời gian mấy năm đi Mã Lai, Hàn Quốc, Đài Loan, Trung Quốc trở về mà lại can đảm nói lên sự thật. Ai thì cũng gượng vui gặng cười mà trả lời rằng mọi sự đều tốt đẹp, đều may mắn. Thế là bà con họ hàng lại hớn hở vui mừng vỗ tay hoan hô, hớn hở ăn nhậu một chầu để mừng một người con đi xa thành đạt trở vềỗc là để ngồi tính toán cho thêm những đứa khác đi tiếp... Có biết đâu mấy trăm triệu gồm: khoản thanh toán món nợ thế chấp khi đi, khoản dành dụm gửi về hàng tháng, và khoản cuối cùng đem được về làm vốn, tất cả đều chan hòa... máu, mồ hôi và nước mắt tủi nhục !

Con số thống kê chỉ riêng tại Đài Loan thôi cũng đủ khiến chúng ta phải hết hồn: Cho đến đầu năm 2006, đã có trên 200.000 người Việt Nam làm thuê, trong đó có gần 100.000 người là cô dâu bất đắc dĩ !

Không ít các cô vợ đã không còn “nguyên vẹn lành lặn” nay lại bị thêm anh chồng ghen tuông đay nghiến, đánh đập, hoặc ly dị thẳng cánh, quên mất rằng anh ta đang ở trong ngôi nhà hai tấm, đang cưỡi trên chiếc Wave và đang say sưa bí tỉ với các chiến hữu, tất cả đều từ nỗi nhục nhằn xót xa của cô vợ mà có!

Tết năm ngoái, khi được gọi sang Mã Lai dâng Thánh Lễ Giao Thừa và Tân Niên cho anh em di dân người Việt tại Kuala Lumpur và Johor Barhu, tôi được chính Đức Tổng Giám Mục Barkiam – vốn là người rất quý mến dân Việt và kính phục Giáo Hội Việt Nam chúng ta – cho biết: “Dân Mã Lai bây giờ nhờ dầu hỏa mà giàu lên rồi, nên xuất hiện ba chữ D trong tiếng Anh mà họ sẽ không bao giờ thèm nhúng tay làm, đó là những cái Dirty (bẩn thỉu), Difficult (khó khăn) và Dangerous (nguy hiểm). Họ thuê dân Việt Nam và Indonesia sang làm thuê, giá rẻ hơn nhiều !”

Thế rồi trước Tết năm nay, tôi được người quen chuyển cho qua Internet một đoạn phim tài liệu của nhà báo Vương Sơn về công việc cứu vớt và bênh vực các nạn nhân người Việt ở Đài Loan của cha Nguyễn Văn Hùng ( xin trích in một vài hình ảnh trong phim ở đây ). Xem xong, tôi vừa buồn vừa giận.

Buồn vì sao mà dân mình khổ thế nhỉ ? Chiến tranh bao nhiêu năm, nay đã hòa bình, tưởng là lần hồi đời sống sẽ khá hơn, con người sẽ sống hạnh phúc hơn. Vậy mà những cô gái ba miền Bắc Trung Nam vẫn cứ phải bán thân, các chàng trai quê Việt vẫn cứ phải mang lấy kiếp làm thuê không khác gì nô lệ ! Buồn là thế, còn giận là vì xã hội chỉ có đôi ba tờ báo dám mạnh dạn lên tiếng, rồi sau đó không biết có bàn tay mờ ám nào đó đã bóp nghẹt để mọi sự phải chìm vào quên lãng...

Về phía Giáo Hội, đâu rồi những tiếng kêu trong hoang địa của Ngôn Sứ, những tiếng hô to trên tường thành từ những Người Lính Canh của Chân Lý ? Mà con chiên của ta, cả những con chiên chưa thuộc về ràn chiên của ta nhưng cũng là đồng bào của ta thì hàng trăm ngàn người đã và vẫn đang ra đi, không phải là chảy máu chất xám mà chảy máu màu đỏ hẳn hoi ! Ai sẽ bênh vực những con người thấp cổ bé miệng đã bị chính người trong nước lừa gạt buôn bán chính cuộc sống và phẩm giá của họ.

Hay là vì chúng ta đã quá khiếp sợ trước quyền lực của bóng tối ? Hay là vì chúng ta đang cố tình làm ngơ, ngoảnh nhìn đi chỗ khác ra vẻ ta cũng đang bận tâm một “chuyên đề” nhức nhối nào đó, chỉ bởi vì ta không muốn bị rắc rối, bị chụp mũ, bị gây khó dễ, bị hạn chế một số mặt mà ta đã cố gắng “tranh thủ” được ?

Mấy cái ông Tông Đồ như Phê-rô sao lại liều đến thế ? Thầy Giê-su vừa bị kết án giết chết mới đây không lâu, bản thân các ông cũng bị câu lưu, bị bắt giam liên tục, vừa mới được thả ra, lại đã sang sảng giảng dạy ngay trong Đền Thờ Giê-ru-sa-lem rằng: Chúa Giê-su đã Phục Sinh. Đến khi bị bắt một lần nữa, bị điệu ra trước Thượng Hội Đồng Do Thái, ông Phê-rô nói một câu rất mạnh, thấm thía, rúng động cả tâm can: “Phải vâng lời Thiên Chúa hơn là vâng lời người phàm...”

Nhiều cha, nhiều anh chị em Giáo Dân có quan tâm, gần đây khi gặp anh em chúng tôi có hỏi thăm: “Sao, chương trình Bảo Vệ Sự Sống của DCCT rầm rộ quá, thế nào rồi, kết quả gì không ?” Thật là một câu hỏi khó trả lời. Bảo là thành công thì đúng là... lạc quan tếu và bị cho là kiêu ngạo ngay ! Nói là thất bại lại càng không đúng, bởi vẫn có rất nhiều thai phụ và thai nhi được cứu kịp thời trước ranh giới sống chết mong manh. Vậy nên chúng tôi chỉ nhẹ nhàng đính chính: “Dạ thưa, Bảo Vệ Sự Sống là chuyện của Hội Thánh, là chuyện của mọi người tin Chúa, và của cả những ai có thiện tâm, có lương tri chứ ạ, đâu thể nào chỉ là chuyện của DCCT chúng con ?”

Vì thế, bây giờ đụng vào vấn nạn di dân xa quê, lao động xuất khẩu, cô dâu Việt trên đất khách... xét cho cùng lại cũng vẫn là Bảo Vệ Sự Sống. Bởi Bảo Vệ Sự Sống không chỉ là cứu cho khỏi chết mà còn là giúp cho được sống và sống dồi dào, sống đúng phẩm giá là con người và là con của Thiên Chúa.

Của đáng tội, chúng tôi có cảm tưởng người Công Giáo chúng ta cứ luôn lẽo đẽo đi sau, chính Ephata chúng tôi cũng luôn nói sau, nói theo báo chí người đời. Đã có những đợt dồn dập báo Tuổi Trẻ lên tiếng về tệ nạn nạo phá thai kinh hoàng tại Sài-gòn và trong cả nước. Rồi bây giờ Tuổi Trẻ lại nhập cuộc với đời sống của cánh di dân xa quê, về chuyện đình công biểu tình của giới công nhân bị bóc lột trong nước và chuyện những cô dâu Việt bị bỏ rơi ở ngoài nước. Chuyện nào cũng gây bức xúc nhói đau nên Ephata nói riêng, và không ít người Công Giáo chúng ta nói chung cũng đã nương theo đó để đặt vấn đề và xắn tay áo vào việc.

Thôi thì mang tiếng ăn theo, bị chế nhạo là theo đuôi người ta cũng được, miễn không phải là hùa theo, không phải là “dây mau ăn phần” một cách vô duyên và nhẫn tâm ! Xin cám ơn các anh chị em phóng viên và biên tập viên của báo Tuổi Trẻ. Chúng tôi hiểu là làm cái gì thì cũng phải có chỉ đạo, có chính sách, nhưng dẫu sao “bút lực” của các bạn vẫn mạnh lắm, ắt nó phải xuất phát từ cái “tâm lực” của các bạn nên mới có giá trị cảnh tỉnh xã hội như các bạn đã làm được lâu nay.

Còn chúng tôi, vì tin vào Thiên Chúa nên chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để bắt chước ông Phê-rô mà tuyên xưng rằng: “Phải vâng lời Thiên Chúa hơn là vâng lời người phàm...”

Lm. LÊ QUANG UY, DCCT, thứ tư 26.4.2006




+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Website Hội Thánh Công Giáo MẾN CHÚA YÊU NGƯỜI
"Hãy sám hối", "Hãy cầu nguyện cho các kẻ có tội được trở lại", Đức Mẹ Lộ Đức
Mỗi ngày hãy đọc ít nhất: 1 Kinh Lạy Cha + 3 Kinh Kính Mừng + 1 Kinh Sáng Danh.
Nguyện xin Chúa ban cho chúng con được vững lòng tin Chúa hơn.
Related Posts with Thumbnails

Tìm kiếm trên website MẾN CHÚA YÊU NGƯỜI

Loading

Danh sách bài đã đăng