Hãy Cùng Tìm Hiểu về Nơi Lửa Luyện Ngục

Hãy Cùng Tìm Hiểu về Nơi Lửa Luyện Ngục
VietCatholic.net (Thứ Tư 8/9/2004)

LTS: Bài viết này được dịch ra từ cuốn sách nhỏ có nhan đề: Read me or Rue It (Hãy Đọc về Tôi hay là Hãy Hủy Lấy Tôi), được viết ra bởi một linh mục Dòng Đa Minh, Cha Paul O’ Sullivan, và được hiệu chính bởi Đức Hồng Y Giáo Chủ của Thành Lisbon (bên Bồ Đào Nha). Sách được in ra bởi nhà xuất bản Tan Books and Publishers, Inc. có địa chỉ là P.O.Box 424, Rockford, IL 61105. Sách này hiện đang có trong tủ sách của Vương Cung Thánh Đường Đức Mẹ Đồng Trinh (Basilica of Assumption) tại Baltimore, MD - Vương Cung Thánh Đường Đầu Tiên tại Hoa Kỳ.

Phần Dẫn Nhập (Trang xiii trong Sách):

“Các anh, bạn hữu của tôi ơi, hãy thương, hãy thương tôi, vì bàn tay của Thiên Chúa đã đánh tôi!” (Sách Yob, đoạn 19, câu 21).

Thì đây chính là lời cầu nguyện động lòng nhất mà các linh hồn cô đơn nơi lửa luyện ngục đang khẩn thiết kêu gọi những người bè bạn của họ ở trần gian, các linh hồn ấy đang năn nỉ, kêu nài sự giúp đỡ của họ, trong nổi đau đớn cùng cực và khan cả cuốn họng. Rũi thay, lại có rất nhiều người trong chúng ta lại bỏ mặc, lại cố làm câm điếc trước lời kêu cứu rằng: chúng ta hãy biết cầu nguyện cho các linh hồn ấy!

Thật không thể hiểu nổi làm sao mà rất nhiều người Công Giáo, thậm chí cả với những người rất sốt sắng, ngoan đạo, lại đáng hổ thẹn làm ngơ đến các linh hồn nơi lửa luyện ngục. Trông có vẽ là hầu như mọi người không mấy tin vào nơi luyện ngục. Rõ ràng là vẫn còn rất nhiều người có ý tưởng rất mơ hồ về nơi luyện ngục.

Ngày, tuần, và tháng, năm cứ trôi qua mà họ không hề biết xin lể cho các linh hồn! Cũng rất ít khi mà chúng ta cùng đi dự thánh lễ để cầu nguyện cho các linh hồn, cũng như rất ít khi chúng ta cầu nguyện hay nghĩ về họ, những người đã chết! Trong khi chúng ta cứ mãi mê đắm chìm trong hạnh phúc và tràn đầy sức khỏe nơi trần thế, trong khi chúng ta cứ mãi bận rộn với công ăn việc làm, cứ mãi vui chơi, giải trí, thì các linh hồn cô đơn, quạnh quẻ ấy, cứ hằng ngày phải chịu lấy những cực hình không thể tuốt ra lời, nơi ngọn lửa thiêu đốt ở nơi luyện ngục.

Đâu là những nguyên nhân cho sự nhẫn tâm tàn bạo và kinh khủng này? Thưa, đó chính là sự ngu muội, sự thô bạo, và sự ngu dốt không thể nào có thể nào có thể giải thích cho được của chúng ta.

Con người thời nay đã không nhận biết được nơi luyện ngục chính là gì. Con người hoàn toàn chẳng hề hay biết gì về những nổi đớn đau khủng khiếp, và họ không hề hay biết rằng những linh hồn đó đã phải gánh chịu trong ngần ấy năm trời dài đăng đẵng nơi những ngọn lửa thiêu đốt, cực hình. Và kết quả là, con người dửng dưng hay chẳng thèm biết ngó ngàng gì tới những linh hồn nơi lửa luyện tội, và thậm chí còn xấu xa hơn cả chính là, con người đã tàn nhẫn phó mặc các linh hồn mồ côi đang ở nơi luyện ngục, mà các linh hồn ấy đang hoàn toàn cậy trông vào sự giúp đỡ của con người.

Hỡi các bạn độc giả, hãy đọc qua cuốn sách nhỏ này với sự thận trọng, với sự quan tâm, và bạn sẽ được chúc phúc nếu như biết nghĩ đến những linh hồn côi đơn đó.

Qua Bài Dịch này, mời Quý độc giả hãy cùng tìm hiểu về các mục sau:

A. Nơi Lửa Luyện Ngục Là Gì?

B. Có Đúng Tất Cả Mọi Sự Đều Là Sự Thật Không?

C. Các Linh Hồn Vẫn Còn Ở Nơi Luyện Ngục Trong Khoảng Thời Gian Bao Lâu?

D. Tại Sao Phải Cầu Nguyện Cho Các Linh Hồn Mồ Côi?

E. Làm Sao Chúng Ta Có Thể Giúp Đỡ Cho Các Linh Hồn?

F. Các Linh Hồn Sẽ Làm Gì Cho Những Ai Đã Giúp Đỡ Họ?

G. Làm Cách Nào Để Đạt Được Ơn Toàn Xá

H. Hãy Đọc Và Thức Tỉnh!

A. Nơi Lửa Luyện Ngục Là Gì? (Trang 1 trong Sách)

Thưa, đó chính là lò lửa tù ngục, là nơi mà hầu như tất cả các linh hồn bị đẩy vào sau khi họ chết đi và cũng từ chính nơi đó, họ phải gánh chịu những nổi đớn đau dữ dội nhất. Và sau đây là những gì mà các Vị Tiến Sĩ của Giáo Hội nói cho chúng ta biết về Lửa Luyện Tội:

Thánh Tôma thành Aquinas, người được mệnh danh là Vị Hoàng Tử của Các Nhà Thần Học, nói, lửa nơi luyện ngục cũng tương tự như là lửa nơi hỏa ngục về tính cường độ, và chỉ cần một sự tiếp xúc hết sức nhỏ nhen và nhạy bén nào thì nó còn đau đớn hơn tất cả những gì mà con người trên trái đất có thể chịu đựng nổi. Nói cách khác, nó đớn đau gấp trăm ngàn lần, so với tất cả những nổi đau gộp lại của con người ở trần gian.

Thánh Augustinô, vị Bác Sĩ Chữa Lành Vĩ Đại Nhất, nói, để được thanh tẩy mọi tội lỗi đã phạm phải trước đó, trước khi được nhận vào nước thiên đàng, thì các linh hồn sau khi chết đi phải qua một ngọn lửa đau đớn gấp ngàn lần, hơn hẳn tất cả những gì mà họ có thể thấy, có thể cảm giác hoặc có thể nhận được ở trên đời này. Dẫu rằng, ngọn lửa này là nhằm để tẩy rửa và làm thanh sạch các tâm hồn, nhưng nó vẫn còn là gay gắt hơn tất cả những gì mà chúng ta có thể chịu đựng được trên trái đất này.

Thánh Cyril thành Alexandria chẳng cần ngần ngại khi phải nói rằng: “Sẽ thật là xứng hợp khi phải chịu đựng tất cả những hình thức tra tấn trên trái đất này cho đến ngày Phán Xét còn hơn là sống một ngày nơi lửa luyện ngục.”

Một vị Thánh vĩ đại khác cũng đã từng nói: “Ngọn lửa trần gian của chúng ta, nếu như đem nó so sánh với ngọn lửa nơi luyện ngục, thì nó cũng giống như là một nguồn gió mát thổi đến vậy.”

Tại làm sao mà những nổi đớn đau nơi luyện ngục lại quá dã man và dữ dội đến như vậy?

Thưa có 5 nguyên nhân chính:

Nguyên Nhân 1: Ngọn lửa mà chúng ta có thể nhận thấy được nơi trần gian được tạo nên bởi lòng nhân từ của Thiên Chúa, để nâng đỡ và hổ trợ cho cuộc sống của con người. Mặc dầu, nó được dùng như là một hình thức để dày vò, thì nó chính là một ngọn lửa kinh khiếp nhất mà chúng ta có thể tưởng tượng được.

Nguyên Nhân 2: Ngọn lửa nơi luyện tội, trái lại, chính là ngọn lửa được tạo ra bởi công lý của Thiên Chúa để trừng phạt và để thanh tẩy chúng ta, chính vì vậy, nó không thể nào đem ra so sánh cho được, vì lẽ, nó rất kinh kiếp, hãi hùng.

Nguyên Nhân 3: Ngọn lửa của chúng ta, hầu như là để đốt cháy đi thân xác to béo của chúng ta, vốn được làm từ đất sét; trong khi đó, lửa luyện ngục thì lại tác động lên khía cạnh tâm linh của linh hồn, vốn chẳng thể nào có thể nói ra được, vì chưng nó rất nhạy bén với nổi đớn đau.

Nguyên Nhân 4: Ngọn lửa của chúng ta càng trở nên mãnh liệt bao nhiêu, thì tốc độ hủy diệt của chúng đối với những nạn nhân càng nhanh bấy nhiêu, và chính những nạn nhân đó không thể nào có thể chịu đựng cho được; trong khi đó, thì lửa nơi luyện ngục lại gây ra nổi đau đớn kịch liệt nhất và tàn bạo nhất, nhưng không hề giết chết đi các tâm hồn hay làm giảm nhẹ đi sự nhạy bén của các tâm hồn.

Nguyên Nhân 5: Và dĩ nhiên, chẳng có gì làm ngạc nhiên cả vì tính kinh khiếp của ngọn lửa nơi luyện ngục, nổi đớn đau về sự mất mát hay về sự tách rời với Thiên Chúa, mà các linh hồn phải chịu đau khổ nơi luyện ngục, thì hoàn toàn khốc liệt hơn rất nhiều. Linh hồn khi được tách rời khỏi thân xác, nó luôn khẩn cầu đến bản chất thiêng liêng đến từ Thiên Chúa. Nó được chứa chất với một mong muốn cao độ để được bay tới Ngài. Thế nhưng, rũi thay, nó đã bị giữ lại. Không ngôn từ nào có thể diễn tả cho được nỗi đớn đau, thống khổ của ước muốn không được làm thỏa mãn này.

Cho dẫu nó có điên loạn tới đâu đi chăng nữa, thì nếu con người có suy nghĩ, thì con người phải biết cách chú trọng đề phòng tất cả mọi tình huống, và đừng bỏ mặc thờ ơ, để tránh cho một số phận hết sức kinh khiếp này.

Thật là trẻ con khi nói rằng nó không thể nào là như vậy được, thì đó cho thấy, chúng ta chẳng hiểu gì cả về lửa luyện ngục, do vậy, không nên nói hay nghĩ về nó thì hơn. Thì cho dẫu như vậy, sự thật vẫn luôn luôn lúc nào cũng là như vậy-cho dẫu chúng ta có tin hay không, cho dẫu chúng ta có thực hiện hay không-thì những nổi đớn đau nơi lửa luyện tội thì vượt xa hẳn tất cả những gì mà chúng ta có thể tưởng tượng hay nhận thức cho được. Thì đó chính là những ngôn từ của Thánh Augustinô.

B. Có Đúng Tất Cả Mọi Sự Đều Là Sự Thật Không? (Trang 4 trong Sách)

Sự tồn tại của lửa luyện ngục là một điều hoàn toàn chắc chắn mà không có người Công Giáo nào vẫn còn nghi ngờ gì về nó nữa. Tất cả chúng ta đều được giảng dạy từ những buổi còn thơ ấu nhất về Giáo Hội, và nó đã được chấp nhận bằng một niềm tin không hề bị rung lay ở bất kỳ nơi đâu khi Kinh Thánh của Thiên Chúa đã được rao truyền và giảng dạy.

Học thuyết này đã được mạc khải trong Kinh Thánh và đã được rao truyền lại từ đời này sang đời khác, từ thời còn là Truyền Thống cổ xưa, được giảng dạy bởi một Giáo Hội không thể nào sai lầm cho được và đã được hàng triệu triệu các tín hữu từ thế hệ này sang thế hệ khác tin tưởng vào. Tuy nhiên, như lời dẫn nhập, nhưng rất nhiều người vẫn còn rất mơ hồ và thiển cận về đề tài quan trọng nhất này. Họ giống như là một người nhắm mắt lại và cố bước đi trên những bờ rìa của một vách núi thẳng đứng cheo leo hùng vĩ. Họ sẽ cố nhớ cho được và chỉ hiểu được sơ sơ, nhè nhẹ về ngôn từ nơi luyện ngục-hay cố né tránh nó đi, hơn là cố hiểu rõ, suy nghĩ rõ về nó hơn và để đem ra áp dụng các biện pháp mà Thiên Chúa đã tỏ bày để tránh nó đi.

Chẳng cần phải nghĩ nó là một số mệnh. Vì lẽ, nó chẳng là gì hơn, ngoài việc biết chuẩn bị cho bản thân chúng ta một nơi luyện tội thật dài dẵng, thật sợ hãi và thật là khắt khe.

Vị Hoàng Tử Tao Nhã

Một vị hoàng tử tao nhã, người mà vì một số lý do chính trị, đã phải lưu biệt nơi quê cha, đất tổ, đến mua một lâu đài rất đẹp và các bất động sản tại Pháp Quốc. Chẳng may là vị hoàng tử đó đã mất đi đức tin khi còn ở thưở thiếu thời, và đó cũng là khi mà câu chuyện của vị hoàng tử được viết vào một cuốn sách, về tội chống lại Thiên Chúa và sự hiện hữu của một cuộc sống đời sau.

Đang mãi rảo rê trong khu vườn của mình, vị hoàng tử chợt gặp một bà già nghèo nàn đang phải khóc lóc một cách rất thảm thương. Vị hoàng tử ấy liền hỏi bà đâu chính là nguyên nhân của nổi sầu khổ.

Bà đáp, “À, thưa hoàng tử, tôi chính là vợ của Jean Marie, người quản gia trước kia của ngài, vốn đã chết cách đây hai ngày rồi. Ông ta là một người chồng tốt đối với tôi và là một đầy tớ tôi trung của Thượng Hoàng. Vì căn bệnh của ông ấy quá lâu, do đó, tôi phải tiêu hết tất cả tiền tiết kiệm để lo thuốc men cho ông, và giờ thì tôi chẳng còn một đồng xu nào cả để xin lễ và cầu nguyện cho hương hồn của ông.”

Vị hoàng tử, động lòng với nổi sầu khổ của bà già nghèo, liền nói một vài lời an ủi chân tình, và mặc dầu thú nhận rằng, không còn tin tưởng nữa vào một cuộc sống đời sau, liền đem cho bà vài đồng tiền bằng vàng để cho bà có thể xin lể cho hương hồn của người quá cố.

Không lâu sau đó, cũng vào một buổi chiều nọ, và vị hoàng tử đang mãi mê học hành và chăm chú vào cuốn sách học của mình. Vị hoàng tử ấy liền nghe một tiếng gỏ cửa thật mạnh, và chẳng thèm ngó lên, liền kêu gọi mời người khách đó tự nhiên vào. Cánh cửa từ từ mở ra và một người đàn ông bước vào, và đứng đối diện với bàn viết của vị hoàng tử.

Khẻ ngước nhìn lên một chút, vị hoàng tử lấy làm kinh ngạc khi nhìn thấy lại Jean Marie, người quản gia đã chết của mình, đang nhìn ông với một nụ cười đôn hậu.

Ông liền nói, “hoàng tử ạ, tôi đến đây để cám ơn ngà vì những thánh lễ cầu nguyện mà ngài đã giúp vợ tôi để bà ấy có thể cầu nguyện cho hương hồn của tôi. Cám ơn ngài vì đã cứu lấy những giọt máu của Chúa Kitô, đã đổ ra cho tôi, và giờ đây tôi đang lên thiên đàng, thế nhưng Thiên Chúa đã cho phép tôi trở lại trần gian để gởi lời tạ từ vì của bố thí rộng lượng của ngài.”

Sau đó, ông liền gợi cảm rằng: “Thưa hoàng tử, có một Thiên Chúa đó ạ! Thật đúng là có một cuộc sống đời sau, thật đúng là có thiêng đàng và hỏa ngục.”

Sau khi nói xong những lời này, ông liền biến mất. Vị hoàng tử khi đó mới nhận biết ra, và ngài qùy xuống và liên lũy đọc kinh Tin Kính (Tôi tin kính một Thiên Chúa, là Cha toàn năng,....... )

Thánh Antoninus và các bạn

Sau đây là một chuyện kể lại, nhằm có ý dạy bài học.

Thánh Antoninus, là một vị Tổng Giám Mục nổi tiếng của thành Florence, kể rằng: có một người đàn ông sùng đạo chết đi, ông ta chính là người bạn rất tri kỷ của nữ tu viện dòng Đa Minh là nơi mà vị Thánh đã cư trú. Có rất nhiều thánh lễ và rất nhiều kinh cầu được dâng lên cho vị linh hồn quá cố này. Thì vị Thánh này rất là lấy làm đau buồn, sau khoảng một thời gian dài, thì linh hồn của người đàn ông quá cố này, đã xuất hiện ra với vị Thánh, nói rằng ông đang phải gánh chịu những nổi khổ rất là đau đớn.

Thì vị Tổng Giám Mục mới la lên rằng: “Ồ, hỡi người bạn thân của tôi, có phải bạn vẫn còn trong lửa luyện ngục hay chăng, có phải bạn chính là người đã có một cuộc sống hết sức gương mẫu và thánh thiện chăng?”

Thì linh hồn đớn đau đó trả lời rằng: “Vâng, đúng vậy, và tôi cũng vẫn còn ở nơi lửa luyện ngục trong một thời gian dài vì khi còn sống, tôi đã thờ ơ và không biết cầu nguyện cho các linh hồn nơi lửa luyện tội. Và giờ đây, Thiên Chúa bằng sự xét đoán công minh đã dùng những lời kinh cầu nguyện, mà mọi người dành cho tôi, cho những linh hồn, mà đúng lý ra tôi phải biết cầu nguyện cho khi tôi còn sống. Thế nhưng, Thiên Chúa, bằng việc xét xử công minh của Ngài, cũng sẽ cho tôi tất cả những ơn ích mà trước kia tôi đã làm, khi tôi vào nước thiêng đàng; nhưng trước tiên vẫn là, tôi phải chuộc những tội mà tôi đã thờ ơ với những người khác.”

Thì quả đúng như vậy, quả đúng đó là những ngôn từ của Thiên Chúa: “Những gì con bị cầm buộc ở dưới đất, thì trên trời cũng bị cầm buộc.”

Hãy nhớ rằng, tất cả những ai đọc lên những dòng chữ này, rằng là số phận bi thảm của người đàn ông ngoan đạo này cũng sẽ là số phận của tất cả những ai thờ ơ cầu nguyện hay từ chối cầu nguyện để giúp đỡ các linh hồn.

C. Các Linh Hồn Vẫn Còn Ở Nơi Luyện Ngục Trong Khoảng Thời Gian Bao Lâu? (Trang 8 trong Sách)

Khoảng thời gian mà các tâm hồn bị lưu giữ lại nơi lửa luyện ngục tùy thuộc vào:

1. số tội lổi mà các linh hồn ấy đã phạm phải khi còn sống;

2. sự hiểm độc, ác ý và sự chủ ý cùng với những hành động đã gây ra;

3. sự ăn năn hối cải đã thực hiện được, hay chưa thực hiện được, sự hài lòng đã thực hiện được, hay chưa thực hiện được vì tội lổi khi còn sống;

4. phần nhiều cũng tùy thuộc vào những lời kinh cầu được gởi đến sau khi họ chết đi.

Điều có thể chắc chắn nói được rằng chính là, theo nguyên tắc, thì tất cả các linh hồn đều phải trải qua thời gian nơi lửa luyện tội lâu hơn những gì mà con người thường hay nghĩ và tưởng tượng đến. Sau đây là phần trích dẫn về một số trường hợp đã được kể lại chi tiết qua những đời sống và mạc khải của những vị Thánh:

Cha của Thánh Louis Bertrand là một người Công Giáo hết sức gương mẫu, vì lẽ thường chúng ta ai cũng biết, vì ông là cha của một vị Thánh lớn. Ông ta cũng đã từng mong ước là được trở thành một vị tu sĩ ẩn hèn cho đến khi ông nhận biết ra rằng đó không phải là ý định của Thiên Chúa dành cho ông.

Khi ông chết đi, sau nhiều năm dài sống và thực thi tất cả mọi đức tính của một người Kitô giáo, của người con là một vị Thánh của ông, ông hoàn toàn hiểu rõ được sự rùng mình về sự công minh, chánh trực của Thiên Chúa, do đó, ông đã xin lễ liên lũy, và khẩn khoản nài xin Thiên Chúa không ngớt cho linh hồn của người con quá cố mà ông rất đỗi thương yêu.

Thế nhưng ông cố của vị Thánh vẫn còn nơi lửa luyện tội, do đó, đã buộc người cha của vị Thánh phải cầu nguyện gấp trăm ngàn lần. Ông nguyện cầu cho những tội nặng và ăn chay trường cùng với việc xin lễ và cầu nguyện mỗi ngày. Và sau gần tám năm trôi qua, người cha của Ông đã được Thiên Chúa giải thoát khỏi nơi lửa luyện ngục.

Chị của Thánh Malachy, bị lưu đày nơi lửa luyện ngục trong khoảng một thời gian rất dài, mặc cho những thánh lễ cầu xin, những lời cầu nguyện và cả những việc bị hành xác, bị sĩ nhục can trường của vị nữ Thánh cho chính người chị của mình!

Chuyện có liên quan đến một nữ tu thánh thiện ở Pampluna, người đã thành công giải thoát tất cả những nữ tu dòng kín Carmêlô khỏi nơi lửa luyện ngục, vì rằng hầu hết những linh hồn này đã ở đó tới 3 nhiệm kỳ rồi, khoảng từ 30 đến 60 năm rồi!

Các nữ tu dòng kín Carmêlô thường ở nơi lửa luyện ngục khoảng từ 49, 50 cho đến 60 năm! Vì rằng, khi còn sống, các nữ tu đã phải gánh chịu hết tất cả mọi tội lỗi cho trần gian.

Thánh Vinh Sơn Ferrer, sau cái chết của người chị ruột, vị Thánh đã hăng hái cầu nguyện sôi nổi cho linh hồn quá cố của người chị ruột và xin dâng rất nhiều thánh lễ để cho linh hồn chị được siêu thoát. Và người chị ấy đã hiện ra rất lâu và nói với vị Thánh rằng: nếu không nhờ sự chuyển cầu mạnh mẽ của vị Thánh gởi tới Thiên Chúa, thì giờ đây chắc có lẽ, chị vẫn còn lưu lại nơi lửa luyện tội một thời gian rất dài, vô định.

Trong Dòng Đa Minh, theo đúng luật, phải cầu nguyện cho các đấng bản quyền, bề trên giám tỉnh bằng tên, vào đúng những ngày kỷ niệm của họ. Rất nhiều trong số những vị này đã băng hà từ hàng trăm năm qua! Các vị này xứng đáng là những người hết sức đặc biệt vì lòng mộ đạo và sự thông minh xuất chúng của các vị. Luật này không nhất thiết cần phải có sự phê chuẩn của Giáo Hội.

Chúng tôi không muốn ám chỉ rằng tất cả những linh hồn đều phải lưu giữ lại nơi lửa luyện tội trong một khoảng thời gian dài như nhau để chuộc tội. Rất nhiều linh hồn đã phạm ít tội hơn và đã đền tội nhiều hơn. Do đó, hình phạt của các linh hồn đó, thì kém phần kinh hãi hơn.

Tuy nhiên, những trường hợp mà chúng tôi trích dẫn ở trên, là nhằm để nói rõ được ý tưởng chủ đạo của bài viết, vì nếu chúng ta muốn được gần gũi, nhìn thấy được những gương sáng và muốn nhận được sự thông công chuyển cầu của các vị Thánh lớn trong khi chúng ta còn sống và khi chết đi với sự hổ trợ của lời nguyện cầu liên lũy thì chúng ta cũng sẽ phải lưu lại một khoảng thời gian nơi lửa luyện tội.

Tại sao phải có sự chuộc tội quá lâu vậy?

Thì sau đây chính là những lý do, vốn dĩ, chẳng có khó khăn gì khi phải nhận ra:

1. Tính hiểm ác của tội lỗi là vô cùng lớn. Đối với chúng ta, nó trông có vẽ là một tội nhỏ, nhưng thực tế, đó lại là những tội lỗi hết sức trầm trọng chống lại lòng nhân từ vô bờ bến của Thiên Chúa.

Khi chúng ta nhìn thấy các Thánh phải khóc lóc thảm thiết vì những tội lỗi của họ, thì nhiêu đó, cũng đã đủ. Vì chúng ta yếu đuối, do đó, chúng ta bị ma quỷ cám dỗ. Đó là điều hoàn toàn đúng, thế nhưng Thiên Chúa đã đổ tràn biết bao nhiêu hồng ân để cho chúng ta biết cách khắc phục những nhược điểm của chúng ta, Ngài ban cho chúng ta ánh sáng để nhìn thấy được tính nghiêm trọng của những tội chúng ta đã phạm, và Ngài cũng còn đưa ra những sức ép cần thiết để giúp chúng ta biết chế ngự mọi cơn cám dỗ. Nếu chúng ta vẫn còn quá yếu đuối, thì tất cả là tội lỗi của chính chúng ta. Vì lẽ, chúng ta không biết dùng ánh sáng và sức mạnh mà Thiên Chúa đã rộng lòng ban cho chúng ta, chúng ta không biết cầu nguyện, chúng ta không biết lãnh nhận các phép bí tích, như là chúng ta phải nên.

2. Một nhà thần học gia nổi tiếng và hết sức thông thái đã nói như thế này: nếu các linh hồn bị đẩy vào hỏa ngục ngàn đời, mãi kiếp, vì một tội trọng, thì chẳng có gì phải ngạc nhiên khi các linh hồn khác phải bị lưu lại nơi lửa luyện ngục, những người mà khi còn sống đã phạm phải biết bao nhiêu thứ tội nhẹ, mà một số trong đó lại là tội truyền kiếp. Và cũng thế, nếu các linh hồn ấy đã phạm quá nhiều tội trọng mà họ không hề biết hối hận, biết ăn năn, biết đền tội, thì án phạt sẽ phải rất đau đớn, và do đó, họ cứ bị lưu giữ mãi nơi lửa luyện tội, cho đến khi họ biết ăn năn, đền tội.

Thiên Chúa đã nói với chúng ta rằng: “Quả thật, Ta bảo các ngươi: ngươi sẽ không ra khỏi đó, bao lâu ngươi chưa trả nốt đồng xu cuối cùng.” (Sách Máthêu, chương 5, câu 26).

Các vị Thánh cũng đã phạm phải một vài tội nhẹ, và các vị ấy đã biết ăn năn, hối hận rất nhiều. Chúng ta phạm rất nhiều tội, thế nhưng chúng ta không hề biết hối hận, biết ăn năn, cũng như chẳng hề biết đền tội gì cả.

Tội Nhẹ

Sẽ thật là khó khi phải đếm và tính toán vô số các tội nhẹ mà mỗi người Công Giáo đã lỗi phạm, vì lẽ:

1. Có vô số tội về lòng tự ái; về sự ích kỷ; về những nghĩ suy, những từ ngữ và những hành động ham muốn nhục dục, dưới rất nhiều hình thức; những tội ta phạm về lòng bác ái trong suy nghĩ, qua ngôn từ, và trong hành động; sự biếng lười; lòng kiêu căng tự phụ; sự ghen tuông; sự nhạt nhẽo, hờ hững; và vô số các tội khác.

2. Có những tội bỏ xót qua mà chúng ta rất ít chú ý tới. Chúng ta yêu mến Thiên Chúa rất ít, tuy nhiên Ngài có hàng trăm ngàn những lời yêu thương dành cho chúng ta. Chúng ta cư xử với Ngài rất ư là lạnh nhạt, rất ư là lãnh đạm và thờ ơ, cũng như là bội phản lại ơn nghĩa của Ngài.

Ngài chết cho mỗi người trong chúng ta. Thế mà có bao giờ chúng ta biết cám ơn Ngài như là chúng ta phải chưa? Ngài vẫn còn hiện hữu ở đó, ngày, đêm chờ đợi chúng ta nơi bàn thờ; đợi chờ mòn mỏi sự viếng thăm của chúng ta, và Ngài rất ư là nhiệt tình để tìm cách giúp đỡ chúng ta, thế mà rất hiếm khi chúng ta lê bước để đến với Ngài! Ngài đã đến ngự trong mỗi trái tim của chúng ta nơi Phép Thánh Thể, và chúng ta chối từ việc đến thăm Ngài. Ngài dâng hiến mình Ngài cho chúng ta trên bàn thánh vào mỗi thánh lễ sáng và ban cho chúng ta những biển cả hồng ân, và ơn huệ cho những ai biết suy gẫm về sự hy sinh khổ giá vĩ đại của Ngài cho nhân loại lầm lỡ. Tuy nhiên, rũi thay, rất nhiều người trong chúng ta quá biếng lười để cùng đi với Ngài đến đồi Calvê! Quả là một sự bội bạc ơn nghĩa đến dường bao!

3. Trái tim của chúng ta rất ít kỷ, chai cứng và đầy lòng tự ái. Chúng ta có những ngôi nhà hạnh phúc, có những thức ăn cao lương, mỹ vị, có quần áo ấm để mặc khi trái gió trở trời, và có hàng ngàn những điều tốt đẹp khác. Trong khi đó, rất nhiều người, sống chung quanh chúng ta, đang phải đói ăn, thất thưởi, rày đây, mai đó, không nhà, không cửa, và không nơi nương tự, dòng đời của họ, cứ mặc, trôi mãi, theo năm tháng, của gió bụi, của tăm tối, và chúng ta chỉ cho họ có một chút xúi thôi; trong khi đó, chúng ta tiêu xài phung phí và chẳng cần biết nghĩ đến ngày mai.

4. Cuộc sống được trao ban, là để cho chúng ta biết cách phục vụ Thiên Chúa, để cứu rỗi tất cả các linh hồn. Tuy nhiên, hầu hết những người Kitô giáo rất là thỏa lòng để dành cho Chúa chỉ 5 phút cầu nguyện vào ban sáng và 5 phút cầu nguyện vào lúc đêm về! Số thời gian còn lại là để dành cho công ăn việc làm, cho việc nghĩ ngơi và những niềm hoan lạc, vui thích. Mười phút cho Thiên Chúa, cho những linh hồn bất tử của chúng ta, cho những việc cao trọng mà chúng ta phải làm, để cho việc cứu rỗi chúng ta. 23 giờ và 50 phút còn lại là để dành cho một cuộc sống hoán chuyển đời tạm! Liệu đó có công bằng đối với Thiên Chúa hay không?

Có thể là chúng ta biện luận rằng công ăn việc làm của chúng ta, sự nghĩ ngơi của chúng ta, và những gì chúng ta phải gánh chịu chính là cho Thiên Chúa!

Nếu đúng thế, thì quả là giá trị của chúng ta rất là vĩ đại. Thế nhưng sự thật chính là vẫn còn có rất nhiều người rất ít khi và rất sợ khi phải nghĩ đến Thiên Chúa trong suốt một ngày của họ. Họ chỉ biết nghĩ, biết lao động, biết nghĩ ngơi và ngủ nghĩ chỉ cho riêng bản thân họ mà thôi. Thiên Chúa chiếm chổ rất ít trong một ngày dài của họ, cũng như trong tâm trí của họ. Thì đây đúng là một sự sỉ nhục lớn đối với Trái Tim Yêu Thương của Thiên Chúa, mà chúng ta chẳng bao giờ nghĩ đến cả.

Tội Trọng

Rất nhiều người Kitô giáo chẳng may phạm phải tội trọng khi họ còn sống, nhưng mặc dầu là họ đã thú tội, thế nhưng nó vẫn chưa đủ.

Chân Phước Bede nói rằng, đối với những ai trong khi còn sống, đã phạm phải rất nhiều trọng tội, và đã biết thú tội nơi giường bệnh ngay vào giờ phút lâm tử, thì họ vẫn còn bị lưu giữ lại nơi lửa luyện tội cho đến Ngày Phán Xét.

Thánh Gertrude qua sự mạc khải, vị Thánh cho biết rằng, những ai đã phạm trọng tôi và đã chưa ăn năn, đền tội đủ, sẽ không được phép sẽ chia với những lời cầu nguyện thường ngày của Giáo Hội trong khoảng một thời gian dài!

Kết Luận

Tất cả những tội lỗi, dù là trọng tội hay tội nhẹ, đều chất chứa khoảng cho đến 20, 30, 40, và 60 năm của cuộc sống chúng ta. Mỗi người trong chúng ta phải biết cách chuộc lỗi sau khi chúng ta chết đi. Đó chính là lý do tại sao, chúng ta cứ phân vân và thắc mắc, tại sao các linh hồn phải lưu lại nơi lửa luyện tội quá lâu đến như vậy?

D. Tại Sao Phải Cầu Nguyện Cho Các Linh Hồn Mồ Côi? (Trang 15 trong Sách)

Quy Luật lớn nhất của Thiên Chúa chúng ta là chúng ta phải biết yêu thương nhau, một cách chân tình và thành thật. Điều răn đầu tiên chính là hãy yêu Thiên Chúa với hết cả lòng trí và tâm hồn ngươi. Điều răn thứ hai, vốn cũng là một phần của Điều răn thứ nhất, chính là yêu hàng xóm láng giềng, như là yêu chính mình chúng ta vậy. Đây không chỉ là một lời khuyên hay một mong ước thuần túy của Thiên Chúa mà thôi. Mà nó còn là nền tảng, là cốt lõi của các điều răn giảng dạy của Người. Thì quả đúng là Ngài đã yêu Thiên Chúa và yêu đồng loại hết mình. Chúng ta đọc trong sách Phúc Âm Thánh Máthêu, chương 25, từ câu 34 đến câu 46, những ngôn từ mà Thiên Chúa sẽ phán xét chúng ta vào Ngày Cánh Chung như:

Câu 34: “Bấy giờ Vua sẽ nói với những người ở bên phải: “Hãy đến! Hỡi những kẻ được Cha ta chúc phúc, hãy lĩnh lấy làm cơ nghiệp Nước đã dọn cho các ngươi từ tạo thiên lập địa.”

Câu 35: “Vì xưa Ta đói mà các ngươi đã cho Ta ăn, Ta khát mà các ngươi đã cho Ta uống, Ta là khách lạ mà các ngươi đã tiếp rước,”

Câu 36: “Ta mình trần mà các ngươi đã cho Ta áo mặc, Ta đau yếu mà các ngươi đã thăm viếng, Ta ở tù mà các ngươi đã đến với Ta.”

Câu 37: “Bấy giờ kẻ lành đáp lại rằng: “Lạy Chúa, có bao giờ chúng tôi thấy Người đói mà đã nuôi dưỡng, khát mà đã cho uống;””

Câu 38: “Có bao giờ chúng tôi thấy Người là khách lạ mà đã tiếp rước, mình trần mà đã cho mặc,”

Câu 39: “Có bao giờ chúng tôi thấy Người đau yếu hay ở tù mà chúng tôi đã đến với Người?”

Câu 40: “Đáp lại Vua sẽ nói với họ: “Quả thật, Ta bảo các ngươi: những gì các ngươi đã làm cho một người trong các anh em hèn mọn nhất này của Ta, là các ngươi đã làm cho chính mình Ta.””

Câu 41: “Bấy giờ Ngài cũng sẽ nói với những người ở bên trái: “Hỡi phường bị chúc dữ, hãy xéo đi xa Ta, mà vào lửa đời đời đã dọn sẵn cho ma quỷ cùng chư thần của nó.”

Câu 42: “Vì xưa Ta đói, các ngươi không cho Ta ăn, Ta khát mà các ngươi không cho Ta uống,”

Câu 43: “Ta là khách lạ mà các ngươi không tiếp rước, Ta mình trần mà các ngươi không cho mặc, Ta đau yếu và ở tù mà các ngươi đã không thăm viếng.”

Câu 44: “Bấy giờ họ cũng đáp lại rằng: “Lạy Chúa, có bao giờ chúng tôi đã từng thấy Người đói hay khát, khách lạ hay mình trần, liệt lào hay ở tù, mà chúng tôi lại đã không giúp đáp Người?””

Câu 45: “Bấy giờ Ngài đáp lại họ rằng: “Quả thật, Ta bảo các ngươi, những gì các ngươi đã không làm cho một người nào trong các kẻ hèn mọn nhất này, là các ngươi đã không làm cho chính mình Ta.”

Câu 46: “Và chúng sẽ phải vào cực hình đời đời, còn kẻ lành thì được vào sự sống đời đời.”

Một vài người Công Giáo dường như nghĩ rằng điều Luật này đã rơi vào sự quên lãng vào những ngày của sự tự khẳng định, của sự ích kỷ, khi chúng ta chỉ nghĩ về chính bản thân của chúng ta và những sự phóng đại, thêu dệt của riêng chúng ta mà thôi.

Họ nói rằng: “Thật là vô ích khi phải cố nêu ra Luật về Lòng Yêu Thương vào thời đại ngày nay, vì mỗi người, chỉ biết nghĩ về riêng mình.” Thì điều đó quả là sai lầm lớn! Luật Lệ lớn nhất của Thiên Chúa vẫn còn được hiện hữu, vẫn còn có hiệu lực, và cứ thế, cho đến mãi muôn đời, muôn kiếp. Hơn lúc nào hết, thì đó chính là nghĩa vụ của chúng ta, và đó cũng chính là cách mà chúng ta được cứu rỗi!

Chúng Ta Được Liên Kết Để Biết Cầu Nguyện Cho Các Linh Hồn

Chúng ta luôn luôn lúc nào cũng bị kết gắn để biết yêu thương và giúp đỡ lẫn nhau, hàng xóm của chúng ta càng cần chúng ta bao nhiêu, thì sự nghiêm ngặt và khẩn thiết của nghĩa vụ này càng cấp thiết bấy nhiêu. Nó không phải là một sự thiện ý để chúng ta có thể là ra tay giúp, hoặc không hề; mà đó là nghĩa vụ của chúng ta: chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau.

Chẳng hạn như, sẽ là một trọng tội lớn, nếu như chúng ta từ chối những người nghèo, và những người túng thiếu thức ăn cần thiết để giữ cho họ có thể sống còn. Sẽ là kinh khủng nếu chúng ta từ chối những người đang tuyệt vọng cần sự giúp đỡ của chúng ta, khi chúng ta đi ngang qua, mà chẳng hề chìa tay ra để cứu giúp một người đang bị mắc cạn. Không những chúng ta phải giúp đỡ những người khác khi cần thiết và thuận tiện, mà chúng ta còn phải biết nổ lực hy sinh, khi cần đến, để viện trợ, cứu giúp cho các anh em chúng ta trong lúc gieo neo, hiểm nghèo.

Giờ đây, ai đang cần sự giúp đỡ khẩn thiết nhất của chúng ta về lòng bác ái hơn là những linh hồn nơi lửa luyện tội? Làm sao mà chúng ta có thể đem ra so sánh cho được cái đói, cái khát, hay những nổi thống khổ ở trần gian so với những cực hình kinh hãi nơi lửa luyện tội? Không có bất kỳ người nghèo hay người bệnh hoạn, yếu đau, hay những người đang phải gánh chịu nổi thống khổ mà chúng ta thấy được chung quanh chúng ta có những nhu cầu hết sức cấp thiết cần đến sự trợ giúp của chúng ta. Tuy nhiên, chúng ta lại tìm thấy được rất nhiều người từ tâm, độ lượng, trong khi đó, các linh hồn, lại không được như vậy? Họ còn có thể nhờ vã được ai chăng? Vì trong số họ, là các người mẹ, người cha, bạn hữu và anh em của chúng ta, thế mà chúng ta cứ bỏ mặc họ nơi lửa luyện tội?

Thiên Chúa Mong Muốn Chúng Ta Giúp Đỡ Các Linh Hồn

Trong bất kỳ trường hợp nào, họ vẫn là những người bạn thân nhất của Thiên Chúa. Ngài vẫn luông iúp đỡ họ; Ngài thành thật mong muốn tât cả họ đều được lên nước thiêng đàng. Để họ không bao giờ còn lỗi nghịch với chính Thiên Chúa, và theo tiền định, họ cần phải ngự bên Thiên Chúa cho đến muôn đời, mãi kiếp. Vâng, đúng thế, sự công minh, chánh trực của Thiên Chúa đòi hỏi họ phải biết ăn năn đền tội, nhưng bằng một sự miễn trừ sắp đặt từ trước, Ngài đã đặt họ vào trong chính bàn tay của chúng ta, để chúng ta có cách trợ giúp cho họ, Ngài ban cho chúng ta quyền năng để làm dịu đi hay để giúp họ được siêu thoát khỏi lửa luyện tội. Chẳng có gì làm Ngài hài lòng hơn là việc ch1ung ta biết cách ra tay giúp đỡ những linh hồn đó. Ngài rất là đội ơn chúng ta vì như thể là chúng ta đã giúp chính mình Ngài vậy.

Đức Mẹ Cũng Mong Muốn Chúng Ta Giúp Đỡ Các Linh Hồn

Chưa có một người mẹ nào ở trần gian này lại quá đổi yêu thương người con đã chết, đã cố gắng gánh lấy mọi nổi đau, như là Mẹ Maria để tìm sự an ủi cho những người con của Mẹ hiện đang phải chịu những khổ đau nơi lửa luyện tội, Mẹ cũng mong muốn tất cả những linh hồn ấy cũng được ở với Mẹ trên nước thiêng đàng. Chúng ta mang đến cho Mẹ một tình yêu khôn tả cứ mỗi lần chúng ta giúp cho một linh hồn ra khỏi nơi luyện ngục.

Các Linh Hồn Sẽ Đáp Trả Lại Cho Chúng Ta Gấp Ngàn Lần

Thế nhưng làm sao chúng ta có thể hiểu được những tình cảm của chính các linh hồn? Sẽ còn có bất cứ từ ngữ nào có thể diễn tả nổi lòng biết ơn vô độ đối với những ai đã giúp đỡ các linh hồn đó! Các linh hồn luôn mong muốn được đáp trả lại những tấm lòng thiện tình của những ân nhân đã giúp đỡ họ, và họ cứ mãi luôn khẩn khoản, kêu nài cùng Thiên Chúa, hãy luôn trả công cho những ân nhân của họ, vì lẽ, chẳng có gì mà Thiên Chúa lại chối từ họ cả.

Thánh Catherine của thành Bologna nói: “Tôi đã lãnh nhận rất nhiều ơn nghĩa lớn lao từ các vị Thánh, nhưng vô vàng ơn nghĩa lớn lao hơn từ các linh hồn.”

Khi các linh hồn ấy được giải thoát nơi lửa luyện tội và tận hưởng ơn phúc lộc của nước thiêng đàng, và lòng biết ơn của họ là vô bờ bến. Phủ phục trước Nhan Thiên Chúa, họ không bao giờ ngừng nghĩ để cầu nguyện cho những ai đã giúp họ. Bằng lời nguyện cầu của họ, những người bạn của họ ở dương trần sẽ được tai qua, nạn khỏi, và họ sẽ được bảo vệ khỏi mọi mưu toan của ma quỷ đang đe dọa họ.

Họ không bao giờ ngừng nghĩ việc cầu nguyện cho những ân nhân của họ, cho đến khi những ân nhân đó được an toàn lên nước thiêng đàng, và họ sẽ mãi muôn đời, muôn kiếp là những người bạn thân nhất, thành thật nhất, và tốt nhất.

Người Công Giáo có hề hay biết rằng họ sẽ có được một người bảo vệ mạnh mẽ nếu như họ biết cách cầu nguyện cho các linh hồn, bằng không thì họ sẽ chẳng có được điều gì nếu họ cứ mãi cẩu thả, cứ mãi thờ ơ trong việc cầu nguyện cho các linh hồn.

Các Linh Hồn Sẽ Làm Giảm Nhẹ Lửa Luyện Tội

Một ơn huệ hết sức lớn lao khác mà họ có thể nhận được cho những người đã giúp họ chính là một thời gian ngắn ngũi và dể dàng nơi lửa luyện tội, hoặc có thể là một sự miễn giảm hoàn toàn việc phải vào lửa luyện ngục!

Thánh Gioan Massias, là một anh giáo dân thuộc Dòng Ba Đa Minh, đã có một sự tận hiến sâu sắc với các linh hồn nơi luyện ngục. Ngài nhận được bằng chính lời cầu nguyện của ngài (chủ yếu bằng việc lần chuổi mân côi) về việc giải phóng một triệu bốn trăm ngàn các linh hồn!

Để đáp lại, họ sẽ lãnh nhận cho vị Thánh những ơn huệ dồi dào và hết sức đặc biệt, và khi giờ chết của vị Thánh đến, thì các linh hồn ấy sẽ ủi an và sẽ theo vị Thánh cho đến khi vị Thánh ấy lên nước thiêng đàng. Sự thật này là hiển nhiên, và nó đã được viết trong văn kiện của Giáo Hội khi Giáo Hội tuyên phong ngài lên hàng chân phước.

Vị Hồng Y Thông Thái Baronius nhớ lại một trường hợp tương tự:

Khi chính ngài được gọi để đến giúp một người đàn ông sắp chết. Bất thình lình, một thần khí của Thiên Chúa xuất hiện nơi cửa chết, liền đến an ủi người đang ông sắp chết đó, và xua đuổi ma quỷ đi, vì chúng đang cố một nổ lực ngây ngót cuối cùng để làm hủy hoại người sắp chết. Khi được hỏi những người đó là ai, họ trả lời rằng, họ chính là 8,000 linh hồn mà khi còn sống ông đã cầu nguyện, dâng lễ và bằng những công việc từ tâm, thánh thiện, để cứu thoát họ ra khỏi nơi lửa luyện ngục. Họ được Thiên Chúa gởi đến, và vì thế, họ nói rằng, họ đến để mang ông lên nước thiên đàng để ông không phải trả qua một phút giây nào cả nơi lửa luyện ngục.

Thánh Gertrude đã phải bị cám dỗ một cách dữ dội bởi ma quỷ khi vị Thánh này sắp chết. Thần khí của ma quỷ có một sức lôi cuốn rất mạnh mẽ và ghê sợ vào những phút giây cuối đời. Vì ngài chẳng còn có thể tìm ra được một mưu mẹo nào hơn là phải trông cậy nhờ vào các vị Thánh, để các vị Thánh ấy có thể đến giúp Ngài, vì khi còn sống, ngài đã không nghơi nghĩ để nguyện cầu cho họ. Thế nhưng, thay vì Thiên Chúa là Đấng Nhân Từ, gởi các Thiên Thần của Ngài và hàng trăm ngàn linh hồn đến để giúp ngài, thì tự chính mình Thiên Chúa đã đến, để xua tan ma quỷ, và để ủi an vị Thánh nhân từ của Ngài. Ngài nói với Thánh Gertrude rằng, việc đó là để đổi lại tất cả những gì mà vị nữ Thánh này đã làm cho tất cả các linh hồn, Ngài muốn đến để mang vị nữ Thánh này lên thẳng thiêng đàng và điều đó sẽ làm gia tăng gấp trăm lần tất cả những hành động đáng được biểu dương của vị Thánh.

Chân Phước Henry Suso, thuộc Dòng Đa Minh, đã ra một gieo kèo với một người bạn trong dòng rằng, hể một trong hai người, người nào chết đi, thì người còn sống phải hằng ngày dâng lễ cho người đã quá cố cũng như cầu nguyện cho người quá cố đó.

Thế là, người bạn đồng hành của vị chân phước này, chết trước, và vị chân phước liền cử hành thánh lể, và cầu nguyện cho người bạn quá cố ngay tức khắc, cứ như thế, qua ngày, tháng, năm, trong khoảng một thời gian rất dài. Cuối cùng, biết chắc rằng linh hồn của người bạn quá cố của mình chắc sẽ được ở trên nước thiêng đàng rồi, thế là vị chân phước ngừng việc dâng lễ cho người bạn quá cố đó.

Vĩ đại thay chính là sự thống khổ và kinh hoàng thay khi linh hồn của người bạn quá cố của mình lại xuất hiện ra với vị chân phước, với biết bao nổi thống khổ, và trách móc vị chân phước vì đã lổi hẹn với lời hứa là sẽ dâng lễ cho người bạn quá cố của mình.

Vị chân phước Henry mới đáp lại với sự hối tiếc lớn về việc mình đã ngừng dâng lễ cho người bạn quá cố của mình, vì tin rằng chắc có lẽ bạn giờ đây đang được hưởng triều ân của Thiên Chúa, đang sắp được phong lên hành chân phước, và cũng thêm vào rằng vẫn luôn nhớ đến người bạn đó qua lời cầu nguyện.

Thì linh hồn đau thương đó mới bật khóc và nói rằng: “Hỡi người bạn thân thương Henry, xin hãy dâng lễ cho tôi, vì đó chính là Giọt Máu Quý Giá của Chúa Giêsu mà tôi cần nhất!”

Thế là vị chân phươc Henry mới bừng tỉnh, và sau đó cứ thế mà dâng lễ và cầu nguyện không ngừng cho đến khi biết chắc rằng là người bạn của mình được thoát khỏi nơi luyện ngục. Và rồi đến phiên của vị chân phước, được lãnh nhậnnhững hồng ân và tất cả mọi sự chúc phúc của biết bao nhiêu loại từ người bạn thân thiết nhất của mình, nhiều hơn là tất cả những gì vị chân phước có thể mong đợi.

E. Làm Sao Chúng Ta Có Thể Giúp Đỡ Cho Các Linh Hồn? (Trang 23 trong Sách)

Trước hết
, là việc chúng ta cùng tham dự vào Hiệp Hội Các Đẳng Linh Hồn (Associations of the Holy Souls). Điều kiện gia nhập rất dễ dàng:

1. Đăng ký tên của bạn vào Quyển Sách của Hội

2. Dự lễ một lần trong một tuần (Thánh Lể Chủ Nhật cũng vừa đủ) để cầu nguyện cho các linh hồn.

3. Cầu nguyện và cổ võ sự tận hiến cho các linh hồn

4. Đóp góp một lần trong một năm để xin lễ, nhằm cho phép Hội có điều kiện dâng thánh lễ Misa mỗi tháng

Nếu các bạn muốn có những thánh lễ đặc biệt cho những linh hồn mà các bạn mong muốn, điều quan trọng là cần phải nêu ra là bạn muốn xin bao nhiêu thánh lễ cho các linh hồn.

Association of the Holy Souls (Hiệp Hội Các Linh Hồn)

Dominican Nuns of Perpetual Rosary (Các Nữ Tu Dòng Đa Minh Luôn Lần Chuỗi Mân Côi)

Pius XII Monastery (Tu viện Đức Cố Giáo Hoàng Pio XII)

Portugal (ở bên Fatima, Bồ Đào Nha)

Hiệp Hội này đã được sự phê chuẩn của Đức Hồng Y Tổng Giám Mục Lisbon.

Cách thức thứ hai, để giúp đỡ các linh hồn là xin dâng lễ cho các linh hồn ấy. Đây có lẽ là cách thức hữu hiệu nhất để làm giảm nổi đau đớn của các linh hồn nởi lửa luyện tội.

Cách thức thứ ba, là đối với những ai không thể xin lễ cho các linh hồn được, thì phải giúp và dự càng nhiều thánh lễ càng tốt bấy nhiêu cho riêng ý chỉ này.

Một người bạn thanh niên kiếm được một đồng lương khiêm tốn đã viết thư nói với tác giả của cuốn sách này rằng: “Vợ con đã chết cách đây vài năm, con xin dâng 10 thánh lễ cho cô ấy. Con không thể làm gì hơn được nhiều nữa, thế nhưng con đã đi dự khoảng 1,000 thánh lễ để cầu nguyện cho linh hồn của người vợ yêu thương quá cố của con.”

Cách thức thứ tư, lần chuổi mân côi (với ý chỉ để nhận được ơn xá tội) và ngắm đàng thánh giá (cũng là cách để đạt được ơn toàn xá) là những cách thức rất tốt đẹp để giúp đỡ các linh hồn.

Thánh Gioan Massias, như chúng ta đã biết ở trên, đã cứu thoát khỏi lửa luyện tội tới khoảng hơn một triệu linh hồn, chủ yếu là bằng việc lần chuổi mân côi và dâng hết những ơn toàn xá cho các linh hồn ấy.

Cách thứ thứ năm, một phương cách giản dị và hiệu quả chính là bằng việc lặp lại liên lũy một lời cầu nguyện ngắn để lãnh nhận được ơn toàn xá [với mục đích là chuyển ơn toàn xá đó cho tất cả các linh hồn nơi lửa luyện tội]. Rất nhiều người vẫn thường hay có thói quen đọc lời cầu nguyện 500 hay 1,000 lần mỗi ngày, với sự thốt ra rằng: “Lạy Trái Tim Chúa Giêsu, Con Đặt Mọi Niềm Tín Thác Của Con Nơi Người!” hay chỉ với một chữ ngắn gọn là, “Chúa Giêsu ơi!” Thì đây chính là những cách thức tận hiến an ủi nhất, chúng mang lại một đại dương ơn huệ đối với những ai biết thực hành và làm giảm đáng kể những cực hình cho các linh hồn nơi lửa luyện tội.

Những ai đọc lời cầu nguyện trên 1,000 lần một ngày có thể nhận được 300,000 ngày sự xá tội! Thì quả là có biết bao nhiêu linh hồn được giải thoát khỏi lửa luyện ngục! Và như thế, chẳng cần gì đến một thánh, hay một năm, và thậm chí đến 50 năm? Và nếu như họ không biết cầu nguyện như thế, thì họ đã lỡ đánh mất đi biết bao nhiêu các ơn huệ và những điều thiện ái! Điều đó là hoàn toàn có thể - và thậm chí là rất dễ dàng, để phát ra lời nguyện cầu đó 1,000 lần. Nếu ai đó không thể nào cầu nguyện được 1,000 lần, thì hãy có gắng 500 lần hay 200 lần thử xem sao!

Cách thức thứ sáu, chính là qua một lời nguyện cầu mạnh mẽ khác đó là:

Lạy Chúa Cha toàn năng, con kính dâng Ngài Giọt Máu Quý Giá Nhất của Chúa Giêsu, qua tất cả những thánh lễ được dâng lên trên khắp cả thế giới này, để cầu cho các linh hồn nơi lửa luyện tội!”

Thiên Chúa đã chỉ cho nữ Thánh Gertrude rằng một số lớn các linh hồn đang được giải thoát khỏi lửa luyện tội và lên nước thiêng đàng như là kết quả của lời nguyện cầu trên, vốn dĩ, các Thánh trên trời vẫn thường hay cầu nguyện mỗi ngày.

Cách thức thứ bảy, là qua những hành động quả cảm, bao gồm cả việc dâng lên cho Thiên Chúa, và xin Ngài hãy đoái thương cho tất cả các linh hồn, qua những việc thiện hảo mà chúng ta đã làm trong cuộc sống của chúng ta, và qua những lời cầu nguyện sẽ được gởi đến cho chúng ta, sau khi chúng ta chết đi. Nếu Thiên Chúa thưởng công bội hậu cho việc bố thí hết sức rộng lượng mà chúng ta cho một người đàn ông nghèo khổ vì danh Ngài, thì quả đó là một ơn huệ lớn lao, và thay vì lãnh nhận nó, chúng ta biết cách dành cho tất cả những linh hồn còn đang ở nơi luyện tội, có như thế, thì Thiên Chúa sẽ yêu mến chúng ta biết dường bao.

Hành động này không ngăn cản việc các linh mục dâng lễ theo những ý chỉ mà các ngài đã định, hay tất cả những giáo dân khỏi việc cầu nguyện cho bất kỳ người nào, hay theo bất kỳ ý chỉ nào mà họ muốn. Chúng tôi khuyên mọi người nên biết ra tay hành động sao cho xứng hợp vì lợi ích và phần rỗi của các linh hồn.

Về Của Bố Thí/Tiền Xin Lễ Dành Cho Các Linh Hồn

Thánh Martinô thành Porres
đưa phân nửa chiếc áo choàng của vị Thánh cho một người nghèo ăn xin, và chỉ không lâu sau đó, mới nhận ra rằng, kẻ xin ăn đó, lại chính là Thiên Chúa. Thiên Chúa đã hiện ra và đã cám ơn vị Thánh.

Chân Phước Jordan của Dòng Đa Minh chẳng bao giờ chối từ việc bố thí khi được yêu cầu vì Danh Thiên Chúa. Vào một ngày nọ, vị chân phước quên mang theo cái túi bóp bên mình. Một người đàn ông nghèo tiến tới xin bố thí vì tình yêu của Thiên Chúa. Thay vì phải chối từ anh ta, chân phước Jordan, người khi đó, hãy còn là một sinh viên, liền cho ông ta dây thắt lưng quý giá nhất của mình mà vị chân phước rất thích và gìn giữ. Chẳng bao lâu sau đó, vị chân phước mới bước vào nhà thờ và tìm thấy lại giây thắt lưng của mình đang quấn bên hông hình ảnh của Chúa Kitô Chịu Đóng Đanh. Ngài cũng thế, ngài cũng đã bố thí cho chính Chúa Kitô cũng giống như Thánh Martinô vậy. Tất cả chúng ta đều bố thí cho Thiên Chúa.

Giải Pháp về Của Bố Thí

Hãy bố thí tất cả những gì mà bạn có thể.

Hãy biết xin lễ trong khả năng của riêng bạn.

Hãy tham dự càng nhiều thánh lễ càng tốt bấy nhiêu.

Hãy dâng lên tất cả những nổi thống khổ và những đớn đau của chúng ta để cứu rỗi các linh hồn.

Có như thế, thì chúng ta mới có thể giúp vô số các linh hồn nơi lửa luyện tội, và đổi lại, các linh hồn ấy sẽ trả công cho chúng ta gấp trăm ngàn lần những gì mà chúng ta đã làm cho các linh hồn đó.

F. Các Linh Hồn Sẽ Làm Gì Cho Những Ai Đã Giúp Đỡ Họ? (Trang 28 trong Sách)

Thánh Alphônsô Liguori
nói rằng, mặc dầu các linh hồn không thể làm gì để được khen thưởng, thế nhưng các linh hồn ấy có thể lãnh nhận cho ta rất nhiều ơn huệ lớn lao. Thực sự mà nói, họ không phải là những người chuyển cầu cho chúng ta, giống như các vị Thánh, thế nhưng thông qua sự lòng lành, từ nhân của Thiên Chúa, họ có thể lãnh nhận cho chúng ta những hồng ân mà chúng ta không thể ngờ đến, và giúp cho chúng ta được xa lánh ma quỷ, bệnh tật và những hiểm nguy dưới nhiều hình thức khác nhau. Điều đó vượt ngoài hẳn tất cả những mối nghi ngờ, như chúng ta đã đề cập ở trên, rằng là các linh hồn ấy sẽ trả công cho chúng ta gấp một ngàn lần về bất kỳ những gì mà chúng ta làm cho các linh hồn ấy.

Những câu chuyện sắp được trích dẫn sau đây, chỉ là một trong hàng trăm câu chuyện, cũng đủ để cho chúng ta nhận thấy được rằng những linh hồn ấy là những người bạn rất rộng lượng và rất mạnh mẽ cho chúng ta đến dường bao.

Chuyện Kể Về Một Cô Bé Tìm Gặp Lại Người Mẹ

Một cô bé đầy tớ nghèo ở nước Pháp có tên là Jeanne Marie một lần nghe bài giảng về các linh hồn, tức thì bài giảng ấy liền ghi khắc trong tâm trí của cô. Cô bé rất là xúc động bởi ý nghĩ về những nổi khổ đau không ngơi nghĩ mà các linh hồn phải chịu đựng, và cô bé tỏ ra sợ hãi khi nhìn thấy được tại sao con người ở trần gian lại quá nhẫn tâm ác độc bỏ mặc và quên hẳn các linh hồn ấy.

Một trong số những điều giảng khác mà vị linh mục đề cập tới chính là trong thực tế có rất nhiều các linh hồn đang sắp được giải thoát-chỉ cần một thánh lễ thôi, cũng đủ để trả tự do cho họ-vì vốn dĩ họ đã bị lưu giữ nơi lửa luyện ngục đã quá lâu rồi; thế mà phải mất tới cả mấy năm trời, chỉ vì một nổi rằng lời cầu nguyện dành cho họ đã được rơi vào quên lãng, hay bỏ mặc!

Với một đức tin rất giản đơn, Jeanne Marie cố gắng tìm cách giải quyết điều đó, cho dẫu nó có mắt mõ tới cở nào, cô bé liền xin lễ cho các linh hồn cứ một tháng một lần, đặc biệt là cho những linh hồn sắp được về nước thiêng đàng. Cô bé kiếm được rất ít tiền, và đôi lúc rất khó cho cô bé để giữ đúng lời hẹn hứa, thế nhưng cô bé không bao giờ chịu thua.

Vào một dịp nọ khi cô đến Paris với bà chủ, và cô bé bị bệnh, vì thế cô phải vào bệnh viện. Rũi thay, cơn bệnh đó kéo dài và bà chủ phải về nhà, hy vọng rằng người hầu gái sẽ chóng lành bệnh để đoàn tụ với bà. Cuối cùng thì, cô bé đầy tớ nghèo hèn ấy cũng đã khỏi bệnh và rời bệnh viện, khi đó, tất cả những gì mà cô bé còn lại, vẫn chưa đủ đến 1 quan Pháp!

Cô bé phải làm gì đây? Biết ai mà trông nhờ đây? Bất thình lình, một ý tưởng lóe sáng trong đầu cô bé rằng cô bé đã không xin lễ hằng tháng cho các linh hồn. Thế nhưng cô bé chỉ còn lại chưa tới một quan Pháp cơ mà! Số tiền ít ỏi đó chỉ vừa đủ để cô bé mua thức ăn. Tuy nhiên, vì sự tin tưởng của cô bé vào các linh hồn rằng các linh hồn rồi đây sẽ không bao giờ bỏ rơi cô bé. Cô bé liền quyết định đi đến nhà thờ và hỏi một vị linh mục, khi vị ấy sắp sửa cử hành thánh lễ, rằng nếu vị linh mục ấy có thể dâng lễ cầu nguyện cho các linh hồn không. Vị linh mục đồng ý, và không hề hay biết rằng của bố thí để xin lễ khiêm tốn ấy chính là tất cả những gì mà cô bé nghèo có được. Vào cuối thánh lễ, vị anh thư ấy mời rời khỏi nhà thờ. Một nỗi buồn vô hạn bao phủ lấy mặt mày của cô bé, cô hoàn toàn bị lúng túng không nói nên lời. Một chàng thanh niên, đụng ngay tới nổi đau đớn hiển nhiên của cô bé, chàng ấy mới hỏi có phải là cô đang gặp khó khăn không và chàng có thể giúp được gì cho cô. Cô bé kể cho chàng thanh niên ấy nghe vắn tắt câu chuyện của đời cô, và kết thúc bằng việc nói rằng, cô muốn tìm một công việc. Cách nào đó, cô bé cảm thấy được an ủi khi người thanh niên ấy mãi mê chăm chú lắng nghe cô nói, và cô bé đã dành lại được sự tự tin. Chàng nói, “Tôi rất vui mừng được giúp cô. Tôi biết là có một thiếu nữ trẻ đang tìm một cô hầu gái giúp việc. Nào cô hãy đi với tôi.” Và sau khi nói xong, chàng thanh niên ấy dẫn cô bé tới một ngôi nhà, không xa lắm và rung chuông chào tạm biệt cô bé, như là để muốn chắc rằng cô bé đã tìm được việc. Ra mở cửa, là một người thiếu phụ trẻ, và hỏi là Jeanne Marie cần gì. Cô bé đáp, “Dạ thưa bà, có người nói với con rằng bà đang tìm một cô gái giúp việc. Giờ thì con không có việc làm và con sẽ rát vui mừng nếu như được nhận vào công việc đó.” Người phụ nữ ngạc nhiên và đáp lại, “Ai đã nói cho con nghe rằng ta đang cần một người giúp việc? Chẳng phải vài phút trước đây, tôi đã cho sa thãi người hầu gái của tôi hay sao. Chắc con đã không gặp cô ta chứ?”

Cô bé đáp lại,”Dạ không, thưa bà, người báo cho con biết việc bà cần một người hầu gái, đó là một chàng thanh niên trẻ, ạ” Người phụ nữ ấy la lên, “Thật không thể nào như thế được! Không có một thanh niên trẻ nào, mà thật sự ra, chẳng có ai có thể biết là tôi đang cần một người hầu tớ giúp việc.” Cô gái mới hăm hở trả lời và chỉ vào một bức tranh treo trên tường, “Thế nhưng, thưa Bà, đó chính là người thanh niên trẻ đã nói với con như vậy!” “Tại sao lại như vậy được? Đó là con trai duy nhất của tôi, và nó đã chết hơn một năm nay rồi cơ mà!” Cô gái liền khẳng định với một giọng cứng rắn, và tự tin, “Thưa Bà, chết hay không, thì đó chính là người đã bảo con đến gặp bà, và cậu ấy thậm chí đã dẫn con tới tận cửa nhà bà. Nhìn vào vết sẹo trên mắt của cậu ta, con biết là con đã nhìn thấy cậu ta ở đâu đó.” Rồi cô bé, mới kể đầu đuôi câu chuyện cho bà ta nghe về việc ầu nguyện cho những linh hồn sắp gần được lên thiêng đàng. Bị thuyết phục bởi sự thật về những gì mà cô bé Jeanne Marie nói cho bà, người thiếu phụ ấy mới mở rộng lòng tay đón tiếp cô bé. Bà nói,”Con hãy vào, không phải là như người hầu gái của ta, mà là như người con gái yêu thương của ta. Con đã gởi đứa con trai yêu quý của ta về lại nước thiêng đàng, thì ta chẳng còn nghi ngờ gì nữa rằng chính con ta đã gởi con đến cho ta.”

Làm Sao Một Cậu Bé Nghèo Lại Trở Thành Một Vị Giám Mục, Một Vị Hồng Y, và Rồi Một Vị Thánh

Thánh Phêrô Damian
, mồ côi cả cha lẫn mẹ, sau khi cậu vừa được sinh ra. Một trong những người anh của cô đã nhận cậu làm con nuôi, nhưng lại đối xử với cậu rất là tàn nhẫn, buộc cậu phải làm việc cực nhọc và đưa cho cậu những bộ đồ rách rưới và cơm thừa, canh cặn để mà ăn. Vào một ngày nọ, cậu Phêrô mới nhặt được một mảnh bạc, giống như một thứ tài sản nhỏ bé của cậu. Một người bạn nói với cậu rằng, cậu có thể cất dấu để dùng cho riêng cậu, vì không biết người chủ của miếng bạc nhỏ đó chính là ai. Cái khó khăn duy nhất mà cậu phải chọn đó là cái mà cậu cần nhất, vì lẽ cậu cần rất nhiều thứ. Thế là có một nghĩ suy lại đánh vào đầu óc non nớt của cậu rằng, cậu sẽ làm được điều tốt, nếu như cậu biết dùng của lượm nhặt được, để xin lễ cho các linh hồn nơi luyện ngục, đặc biệt cho các linh hồn của cha mẹ cậu. Thế là cậu làm ngay: cậu xin lễ cho các linh hồn.

Các linh hồn ấy mới đáp trả lại sự hy sinh lớn lao của cậu một cách rất là rộng lượng. Kể từ ngày đó trở đi, đời cậu hoàn toàn lên hương, và thay đổi thấy rõ. Người anh cả mới gọi về nhà nơi cậu ở, rất tức giận về những gian khổ cơ cực mà cậu em đúng lý ra phải gánh chịu, và yêu cầu tất cả mọi sự phải được chuyển giao cho anh ta. Người anh cả nói rằng chính anh ta là người đã nuôi nấng cậu em như chính là người con của mình, đã từng dạy dỗ và giáo dục cậu em một cách rất yêu thương, triều mến. Ơn chúc phúc cứ thế mà tuôn đổ xuống cho cậu. Những tài năng của cậu Phêrô dần được mọi người biết đến, và chẳng bao lâu cậu được phong chức lên hàng linh mục, không lâu sau đó, được lên Giám Mục, và cuối cùng là Hồng Y. Những phép lạ thiêng liêng cứ thế mà xuống trên vị Hồng Y, đến nổi sau cái chết của ngài, ngài đã được phong hiển thánh và được mệnh danh là vị Tiến Sĩ của Hội Thánh.

Thì những ơn huệ dồi dào này đến cho cậu bé Phêrô dạo nào chỉ sau một thánh lễ dâng lên cho các đẳng linh hồn.

Một Cuộc Viễn Chinh Tới Apennines

Một nhóm linh mục được gởi đến Rôma để dự buổi tỉnh tâm về một vấn đề trọng đại. Họ mang theo những văn kiện rất quan trọng, và một số lớn tiền của để dâng lên cho Đức Thánh Cha. Ý thức rằng, ngọn Appenines, là nơi họ phải vượt qua, và nơi đó có rất nhiều kẻ cướp quấy phá, do đó, họ đã chọn một người tài xế rất tin cẩn. Vì không có những căn hầm xuyên suốt những ngọn núi và cả những chiếc xe lửa vào thời đó. Do đó, tất cả họ phó mình vào cho các Đẳng Linh Hồn và quyết định nói một lời nguyện là De Profundis cho các đẳng linh hồn cứ sau khoảng một giờ. Khi nhóm đang tới điểm trung tâm của những ngọn núi, người tài xế mới đưa ra một tín hiệu và liền ngay sau đó, hảm thắng xe ngựa rất gấp. Nhìn chung quanh, các vị linh mục mới nhìn thấy những tên cướp giận dữ bủa vây khắp mọi nơi của mặt đường, với súng hăm hăm trong tay, và chuẩn bị bắn. Họ rất ngạc nhiên là những tên cướp đó lại không nổ súng, và các vị linh mục ấy mới nhận thấy rằng, họ đang lệ thuộc vào sự thương hại của những tên cướp đó. Sau gần một giờ thiếu suy nghĩ, người tài xế liền dừng lại, nhìn vào các linh mục, và nói: “Tôi không thể nào hiểu được làm sao mà chúng ta có thể thoát hiểm. Những kẻ liều mạng này không bao giờ để thoát bất kỳ một ai.” Riêng, các vị linh mục ấy rất tin rằng an toàn của họ là tùy thuộc vào các đẳng linh hồn, và đó chính là một sự thật không hề chối cải được.

Khi họ hoàn thành sứ vụ ở Rôma, thì một người trong số họ mới được giữ lại nơi Thành Phố Bất Tử, là nơi mà vị ấy được bổ nhiệm làm vị tuyên úy cho một nhà tù. Không lâu sau đó, một trong những kẻ cướp liều mạng nhất ở Ý Đại Lợi bị sa lưới, và bị tuyên án tử hình cho hàng loạt các tội giết người và đang chờ bị hành quyết trong một nhà tù.

Đang lo lắng để cố dành lại sự tự tin, vị linh mục tuyên úy ấy mới kể về hàng loạt những cuộc thám hiểm mà chính vị linh mục đã thoát chết tại rặng núi Apennines. Tên tội phạm lúc đó mới lấy làm thích thú vào câu chuyện ấy. Khi kết thúc, tên cướp đó mới la lên, “Chính tôi là người lãnh đạo của băng ăn cướp đó! Chúng tôi nghĩ rằng quý vị có tiền và chúng tôi đã quyết định là sẽ cướp bóc và sau đó giết chết hết tất cả quý vị, thế nhưng, lúc đó có một thế lực vô hình nào đó ngăn cản mỗi người trong chúng tôi, để chúng tôi không bóp còi, vì nếu chúng tôi có thể, thì chúng tôi đã nổ súng từ lâu rồi.”

Vị tuyên úy ấy mới nói với tên cướp côn đồ về việc tất cả họ đều được sự quan phòng, che chở của các đẳng linh hồn. Tên cướp rất khó mà có thể tin tưởng vào điều đó. Thật ra, câu chuyện đó đã giúp tên cướp hoán chuyển đó một cách dễ dàng hơn. Tên cướp đó chết đi với sự hối hận rất lớn.

Cách Thức Mà Đức Giáo Hoàng Pio IX Biết Cách Chữa Trị Người Có Trí Nhớ Kém

Vị chân phước Giáo Hoàng, Pio IX, bổ nhiệm một người có tên là Padre Tomaso, là một linh mục rất thánh thiện và khôn ngoan làm giám mục của một địa phận. Vị linh mục, bị hoảng sợ vì trách nhiệm nặng nề, nên đã tìm cách thành thật từ chối khéo. Sự phản đối của vị linh mục đó vô ích. Đức Thánh Cha hiểu được ý định của mình. Cố tìm cách khắc phục sự e sợ của mình, vị linh mục dòng khiêm tốn đó, mới xin một buổi diện kiến với Đức Giáo Hoàng, người đã rất rộng lòng với mình. Một lần nữa, vị linh mục ấy thành thật tìm cách chối từ, thế nhưng Đức Thánh Cha vẫn một mực không chấp nhận. Cuối cùng thì Padre Tomaso mới nói cho Đức Thánh Cha biết rằng mình có một trí nhớ rất kém, vốn theo lẽ thường, là điều kiện để ngăn cản một sự bổ nhiệm cao trọng nào vào bậc giáo triều.

Đức Giáo Hoàng Piô IX mới trả lời bằng một nụ cười: “Địa phận của con rất nhỏ so với cả Giáo Hội Hoàn Vũ, mà Cha đang phải gánh vác trên vai. Sự chăm sóc của con thì nhẹ hơn sự chăm sóc của Cha. Ngay cả Cha cũng vậy, Cha cũng mắc bệnh có trí nhớ kém, nhưng Cha đã hứa là sẽ liên lũy cầu nguyện hằng ngày cho các đẳng linh hồn, và để đổi lại, các đẳng linh hồn đó sẽ giúp Cha có trí nhớ tốt. Hãy làm giống như Cha, hỡi vị linh mục thân yêu của Cha, và con sẽ có lý do để mừng vui.”

Chúng Ta Càng Cho Nhiều Bao Nhiêu, Thì Chúng Ta Càng Được Lãnh Nhận Nhiều Bấy Nhiêu

Một thương gia ở Boston gia nhập vào Hiệp Hội Các Đẳng Linh Hồn và hằng năm dâng cúng một số tiền rất lớn để cầu nguyện và xin lễ cho các đẳng linh hồn. Vị Giám Đốc của Hiệp Hội rất là ngạc nhiên bởi sự rộng lượng của vị thương gia này, vì biết rằng ông ta không phải là một người giàu có gì. Vị giám đốc vào một ngày nọ mới nhẹ nhàng hỏi người thương gia ấy về sự bố thí rộng lượng của ông, rằng của phải đó là số tiền riêng của ông hay không hay là những tài trợ mà ông thâu lượm được từ nhiều người khác.

Vị thương gia trả lời: “Những gì mà con dâng cúng, thưa Cha là tiền cúng riêng của con. Chẳng cần gì phải hoảng sợ. Con không phải là người đàn ông giàu có, và cha có thể nghĩ ra con cho nhiều hơn là những gì con có thể. Nó chỉ không phải đơn giản là thế, để khỏi bị thiếu hụt bằng việc làm từ thiện của con, các đẳng linh hồn mới nhận thấy rằng con sẽ có lợi nhiều hơn những gì mà con dâng cúng. Vì các linh hồn ấy chẳng có đồng nào cả.”

Vị Hoàng Tử Của Thành Cologne

Một nhà in nổi tiếng của thành Cologne, William Freyssen, kể cho chúng tôi nghe về việc vợ và con ông được phục hồi sức khỏe bởi các đẳng linh hồn. Khi đó, ông mới nhận được lệnh để in ra một đoạn ngắn nói về lửa luyện ngục. Khi ông đang sửa bản in, sự chú ý của ông quay hướng vào việc được tường thuật lại trong quyển sách. Lần đầu tiên ông mới học được về những kỳ công vĩ đại mà các đẳng linh hồn có thể làm cho những người bạn của họ.

Ngay lúc đó, đứa con trai của ông ta lâm trọng bệnh nặng, và chẳng bao căn bệnh trở nên nguy kịch. Nhớ lại những gì mà ông đã đọc về quyền năng của các đẳng linh hồn, Freyssen thề hứa là sẽ giúp lan truyền việc đó, bằng chính chi phí của riêng mình, một trăm bản sao được in ra từ hãng in của ông. Để giữ lời hứa cho nghiêm túc, ông đến nhà thờ và khấn. Lúc đó, ông cảm thấy rất bình yên, và sự tự tin tràn ngập khắp trọn người ông. Trên đường trở về nhà, người con trai của ông, vốn mấy ngày trước không thể nuốt nổi một ngụm nước, nay thì lại đòi thức ăn. Ngày kế, con của ông bổng dưng hết bệnh, và chẳng bao lâu được chữa lành hẳn.

Ông liền mới đặt sách nói về lửa luyện ngục và quyết định đem đi phân phát, để chắc rằng đó là cách tốt nhất để cho các linh hồn nhận được sự giúp đỡ từ tất cả mọi người, vì chẳng có ai, biết được rằng có các linh hồn mồ côi, do đó, họ từ chối cầu nguyện cho các linh hồn đó. Rồi thời gian trôi, một nổi lo lắng mới đổ lên nhà in. Lần này, người vợ thân yêu của ông bị té ngã và lâm trọng bệnh, mặc dầu, cứ mỗi lần chăm sóc, thì bệnh tình chẳng có thuyên giảm tí nào. Bà vợ của ông nay đã bị mất trí, và gần như bị tê liệt hoàn toàn, đến nổi bác sĩ phải từ bỏ tất cả mọi hy vọng.

Người chồng, mới nhớ ra những gì mà các đẳng linh hồn đã giúp cho người con trai của ông, liền quay trở lại nhà thờ và hứa sẽ phân phát 200 cuốn sách nói về lửa luyện ngục, để khẩn cầu sự cứu chữa tức thì cho người vợ của ông. Thật là tuyệt diệu, sự loạn trí của người vợ ông tự dưng biến hẵn, tâm trí của vợ ông trở nên bình thường, và bà ta cũng đã phục hồi việc sử dụng các chân tay của bà và lưởi của bà. Trong một thời gian ngắn, sức khỏe của bà hoàn toàn bình phục.

Cứu Chữa Bệnh Ung Thư

D. Joana de Menezes
kể về việc chữa lành của cô: cô ta đang bị bệnh ung tư cấp tín hành hạ ở chân và cảm thấy rất đau đớn. Nhớ lại những gì mà cô nghe biết được về quyền năng của các đẳng linh hồn nơi lửa luyện ngục, cô mới quyết định đặt chọn sự tin tưởng của cô vào họ, và đổi lại cô xin lễ cho các đẳng linh hồn đó. Hơn nữa, cô cũng còn hứa rằng, nếu được chữa lành, cô sẽ cho đăng về câu chuyện được chữa lành của cô, để gây ra sự chú ý và nhận được nhiều lời cầu nguyện cho các linh hồn. Dần dà, khối u cục giảm dần, và khối ung thư tự nhiên biến mất hẳn.

Một Sự Thoát Hiểm Khỏi Các Tên Bạo Cướp

Cha Louis Manaci
, một nhà truyền giáo có nhiệt tâm, có một sự tận hiến lớn vào các đẳng linh hồn. Cha mới nhận thấy rằng cha buộc phải thực hiện một chuyến hành trình rất nguy hiểm, thế nhưng, cha đã tự tin nhờ vào sự bảo vệ của các đẳng linh hồn, vì cha biết rằng mình sẽ gặp phải sự hiểm nguy. Thì con đường của cha dẫn cha đến một vùng sa mạc lớn, và cha biết rằng đã đến lúc cha phải diện đối với tên bạo cướp. Trong khi nặng nhọc lê bước đi, vừa đi vừa lần chuổi mân côi cầu nguyện cho các đẳng linh hồn, điều không làm cha mấy ngạc nhiên, chính là đang lúc nhìn ngó xung quanh, cha bổng thấy mình đang được sự bảo vệ của một người bảo vệ, thì quả đúng đó là những ơn huệ được chúc phúc. Chẳng bao lâu sau, cha mới tìm hiểu ra được nguyên do. Cha đã rơi vào sự phục kích của những tên bạo cướp, nhưng các đẳng linh hồn liền xoay quanh cha, để xua đuổi những kẻ đê tiện đó đi, và cha được cứu sống. Các đẳng linh hồn không từ bỏ cha cho đến khi cha thoát khỏi nguy hiểm.

Trở Về Cuộc Sống

Giáo trưởng Cirfontaines
kể cho chúng tôi biết về câu chuyện của ông:

“Một người thanh niên ở trong giáo xứ của tôi bổng dưng bệnh nặng trầm trọng với bệnh thương hàn. Cha mẹ của cậu cố gắng chế ngự nổi đau và yêu cầu tôi nên đưa tên người con trai của họ cho các thành viên của Hiệp Hội Các Đẳng Linh Hồn. Ngày hôm đó là ngày thứ Bảy. Cậu bé đang chuẩn bị phút cuối đời. Các bác sĩ đã tìm mọi cách để cứu chữa, nhưng vô vọng. Họ chẳng còn có thể nghĩ ra một cách chữa trị nào nữa. Họ haòn toàn thất vọng.

Tôi chính là người duy nhất mà họ có thể hy vọng vào. Tôi biết được về quyền năng của các đẳng linh hồn, vì tôi đã từng chứng kiến những gì mà các linh hồn ấy đã làm. Vào ngày Chủ Nhật, tôi nài nỉ Hiệp Hội Các Đẳng Linh Hồn cầu nguyện không ngừng nghĩ cho người bạn đau yếu của tôi.

Vào hôm thứ Hai, thì mối nguy hiểm đã qua đi, và cậu bé tự dưng, được hoàn toàn chữa lành.”

G. Làm Cách Nào Để Đạt Được Ơn Toàn Xá (Trang 47 trong Sách)

Một sự xá tội (indulgence) chính là một sự miễn giảm hình phạt tạm thời cho những tội lỗi đã được tha thứ. Xá tội một phần chính là miễn giảm một phần hình phạt tạm thời; còn ơn toàn xá (Plenary indulgence) chính là sự miễn giảm hẳn tất cả những hình phạt tạm thời của một ai đó. Chỉ có một ơn toàn xá được lãnh nhận trong một ngày (ngoại trừ đang trong sự nguy hiểm gần sắp chết). Cả hai ơn toàn xá, và ơn phần xá có thể được dùng để cầu cho các linh hồn đang còn trong lửa luyện tội.

Có rất nhiều lời cầu nguyện và những công việc bác ái, từ thiện mà ơn toàn xá đòi hỏi, nhưng bốn điều đặc biệt sau đáng được nêu ra, đó là:

(1) Viếng Mình Thánh Chúa, ít nhất là 30 phút.

(2) Phải đọc Kinh Thánh ít nhất là 30 phút, như là cách để bồi dưỡng tâm linh, đọc trong sự kính cẩn về Lời Chúa.

(3) Ngắm Đàng Thánh Giá (việc này bao gồm việc bước từ chặng này sang chặng khác; trong một nhóm, người lãnh đạo nhóm ít ra phải di chuyễn từ chặng này sang chặng khác.) Không cần một lời nguyện nào cả, thế nhưng ít nhất nó phải gồm cả việc suy gẫm về cuộc khổ nạn và cái chết của Thiên Chúa.

(4) Lần chuổi mân côi (ít nhất là 5 chặng), với sự suy gẫm về các mầu nhiệm, ngoài việc đọc kinh bằng lời, trong một nhà thờ, một nhóm gia đình, một cộng đồng tôn giáo hay một hội bác ái đạo đức nào đó.

Ngoài những điều trên, cần phải thực hiện những công việc cụ thể, với 3 điều kiện đòi hỏi sau:

(1) Xưng tội (trong vài ngày sau khi đã phạm phải)

(2) Rước Mình Thánh Chúa

(3) Cầu nguyện theo ý chỉ của Đức Thánh Cha (một Kinh Lạy Cha và một Kinh Kính Mừng là đủ).



Ngoài ra, người đó phải không bị vướng bận vào bất kỳ một tội lỗi nào, thậm chí cả tội nhẹ. Nếu có ai đó cố lãnh nhận ơn toàn xá nhưng không thực hiện đủ tất cả những điều đòi hỏi trên, thì người đó chỉ nhận được một phần của ơn toàn xá mà thôi.

H. Hãy Đọc Và Thức Tỉnh! (Trang 40 trong Sách)

Một vị linh mục đã từng viết, “Trong cuộc đời lâu dài của tôi, tôi đã từng chứng kiến với sự kinh ngạc rằng có rất ít người Công Giáo biết rộng lòng cứu giúp cho những người nghèo đói, túng thiếu, tuy nhiên, đó chẳng phải là điều mà Thiên Chúa đã yêu cầu họ làm.

Tôi cũng đã chứng kiến, thật ra, có một số người Công Giáo rất là rộng lượng và tốt. Một số người giúp đỡ cho người nghèo, còn số khác thì chăm sóc cho những người bệnh. Những người cùi hủi, những người bị lao phổi, những bệnh nhân ung thư, những người bị đần độn, tất cả họ đều có bạn bè. Một số người thì thích giúp đỡ cho những người trẻ tuổi, đại đa số, thì giúp đỡ những người già nua. Tất cả những loại người nghèo và túng thiếu của mọi tầng lớp, đều cũng tìm thấy được những vị anh hào-mặc dầu, như tôi đã nói ở trên, đây cũng chẵng phải là những người thật rộng lượng như là chúng ta đã từng nghĩ.

Điều lạ lùng nhất trong số tất cả những trường hợp đó là tôi chưa hề bao giờ tìm gặp được một người đàn ông hay một người đàn bà nào đã cống hiến toàn bộ năng-trí-và tài sản của chính người đó một cách trọn vẹn, một cách hết mình, vì tất cả các lòng bác ái từ thiện, cho những người đang cần nhận lãnh được nhiều sự giúp đỡ nhất, chính là tất cả các linh hồn nơi lửa luyện ngục.

Chỉ có một số người làm điều đó mà thôi, nhưng qua kinh nghiệm lâu dài và đa dạng trong cuộc đời tôi, tôi chẳng hề gặp được một người như vậy!”

Thì đúng là những ngôn từ trên của vị linh mục đó, lại chính là một sự thật duy nhất!

Chúng ta cố mở rộng tấm lòng chúng ta đối với những ai chẳng hề biết tận hiến chính bản thân họ vì lòng bác ái, từ bi, để biết cống hiến toàn bộ năng trí lực của họ cho tất cả các đẳng linh hồn. Chúng ta hãy để cho họ làm những gì mà họ có thể, tùy theo cá nhân của riêng họ, và biết kêu gọi những người khác ra tay giúp đỡ cho các linh hồn.

Cách tốt nhất là đem ra thực tập những gì mà cuốn sách này khuyên bảo bạn và hãy phân phát hàng trăm bản sao của cuốn sách nhỏ rẻ tiền này cho hàng trăm người bạn của các đẳng linh hồn. Đối với những ai có thể đọc cuốn sách này, đừng từ chối để giúp đỡ cho các đẳng linh hồn, phải không các bạn?

[Phần tôi, tôi cố gắng dịch ra tiếng Việt cuốn sách nhỏ này trong vòng 5 tiếng đồng hồ của ngày hôm nay, để Quý vị độc giả hiểu rõ được, và tất cả chúng ta, giờ đây, phải nên biết cách giúp đỡ cho tất cả các đẳng linh hồn nơi lửa luyện ngục.]

Anthony Lê dịch



+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
MẾN CHÚA YÊU NGƯỜI
"Hãy sám hối" "Hãy cầu nguyện cho các kẻ có tội được trở lại", Đức Mẹ Lộ Đức
Related Posts with Thumbnails

Tìm kiếm trên website MẾN CHÚA YÊU NGƯỜI

Loading

Danh sách bài đã đăng