Những nỗi khổ của con nhà giàu

Những nỗi khổ của con nhà giàu

Vừa đọc xong bài về "Những người mới tập... giàu" của bạn Trúc Quỳnh ở Đan Mạch, mình đang uống cốc trà bỗng nhiên buồn buồn bỏ xuống. Chắc mình cũng nên viết ra một chút uất ức để những người như bạn nhìn được sự việc từ hai phía.

Sáng sớm hôm nọ lên mạng thấy bài báo về nơi có bán bát phở 750.000 đồng, mình ước ao được phi ngay về Việt Nam cùng ba mẹ đi ăn thử. Lần nào mẹ đi ăn phở cũng cười rất tươi: "Lâu lắm rồi mới ăn phở thế này con nhỉ!". Vậy mà từ khi biết trong phở có đủ thứ chất điều vị, phụ gia độc hại, thịt cũ, phooc-môn... cả nhà tôi chỉ còn quây quần bên mâm cơm nhà. Đến hôm nay biết được nơi bán bát phở thật sự chất lượng và hợp vệ sinh, nhưng chưa kịp xỏ dép vào thì đã bị "tát" ngay vào mặt: "Đồ trọc phú! Tiền đấy để làm từ thiện!"

Để tôi kể thêm cho các bạn về nỗi khổ của tôi, và một ít của ba mẹ tôi:
Nhà tôi thì cũng mới "giàu" vài năm trở lại đây thôi, nhưng trước kia thì cũng thuộc hàng khá giả. Vậy cho nên từ ngày đầu vào cấp 2, tôi đã được "tặng" cho cái biệt danh là "thằng công tử bột". Lý do là vì tôi mặc một cái áo ấm rất đẹp mẹ mua cho từ Pháp. Và tôi bị cô lập.
Mỗi khi bị điểm thấp hơn 8, cô giáo/ thầy giáo hay gọi tôi là "thằng nhà giàu mà vô dụng", "cái thứ này chỉ ăn bám bố mẹ chứ có ra gì", hay "mày tưởng mày có tiền là mày hơn người ta sao?". Và tôi chỉ im lặng, im lặng, và im lặng. Im lặng với hạnh kiểm tốt trong học bạ. Im lặng với bịch khăn giấy, một cách ủy mị. Bạn bè cười khoái trá. Thầy cô hả hê.
Đóng tiền quỹ hàng tháng: tôi chẳng bao giờ khất hẹn. Mặc dù ba mẹ cũng chỉ cho tôi 5 nghìn mỗi ngày đi học thôi, nhưng mỗi khi thu không đủ tiền, tổ trưởng lại la lên "X cho A/B/C mượn tiền đi! Lát phải nộp rồi!". Vẫn chỉ biết im lặng, và sẽ nhận được câu nói: "Giàu mà keo!".
Hè về Việt Nam chơi. Tôi ra chợ mua vài thứ nấu cho ba mẹ một bữa cơm. Cũng chỉ mặc Calvin Klein - rất đơn giản và kín đáo. Nhưng chắc là con trai đi chợ, nên các thứ cũng đội lên theo chiều cao của con trai: chanh 8.000, tỏi 8.000 đồng... Nghĩ bụng bảo thôi kệ, cho họ, chiều muộn mà vẫn phải ngồi bán. Tội nghiệp. Vừa quay đi vài bước thì lại những câu quen thuộc: "Gớm! Giàu lắm á mày!". Giấu mặt ở trên này, tôi nói dối cũng chả làm mặt mũi tôi nở được bông hoa nào...
Tôi đeo một chiếc túi hiệu, đi giày tốt, quần áo đẹp để đi gặp một người bạn. Kế hoạch trục trặc, tôi bèn vẫy một chiếc xe ôm thay vì taxi. "Cho tiết kiệm" - tôi nghĩ. Ông xe ôm nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi từ chân đến đầu mới ra giá: 100 ngàn! Quãng đường từ Maximark Cộng Hòa đến tiệm kem Bud's trên đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa. Tôi nghĩ chỉ có 25 nghìn là cùng.
.
Ra Huế chơi, tôi thuê xe ôm một buổi trưa (từ 10h sáng - 3h chiều). Tôi nghĩ họ lấy chắc cũng chẳng bao nhiêu nên khi anh xe ôm bảo: "Em đừng lo, mình là người Việt với nhau!", tôi cũng mặc kệ, nghĩ bụng bảo chắc trăm mấy hai trăm. Kết thúc chuyến đi, anh hét "1 triệu", tôi buồn buồn, móc ví ra: "Em trả anh 1 triệu, nhưng em biết em bị chém rồi." Ngẩng mặt lên thì thấy anh xe ôm nhìn chằm chằm vào ví "kìa kìa có 10$ kìa, cho anh tiền xăng!".
Ba mẹ tôi, đi làm quên sống quên chết, về tới nhà là "mẹ mệt quá con ạ" rồi trèo lên giường đi ngủ từ 9h tối. Nhiều hôm 3h sáng tôi dậy thấy mẹ cứ ngồi máy tính gõ lách cách, cà phê một cốc đầy trước mặt. Lúc đó các bạn nghĩ tôi xót mẹ hay xót mấy em lang thang mà mỗi lần tôi vừa ngồi vào bàn ăn vặt với bạn thì quỳ ngay trước mặt, giơ mũ ra, rồi quay sang nói chuyện với nhau? Nếu các bạn không đoán được thì tôi xin nói là tôi xót mẹ. Và! Tôi chỉ muốn mang tiền ba mẹ cho tôi, sáng hôm sau chạy ra Vincom mua một món đồ đắt tiền và gói ghém thật đẹp làm một món quà cho mẹ thôi.
Nhân viên nghỉ việc, chuyện gia đình, à nhưng tăng lương thì sẽ ở lại. Tài xế nghỉ việc, lớn tuổi rồi, 30 rồi, phải tìm công việc khác. Hôm sau vẫn thấy đến. Tăng lương. Nhân viên ăn cắp, giúp việc ăn bớt. Cũng phải cho qua tuốt, có cho thôi việc cũng phải nhẹ nhàng. Con đi học xa nhà mà toàn lo lắng ba mẹ bị bọn ăn trộm ăn cắp... trả thù. Chẳng biết trả thù là chính hay quay lại lấy cớ đòi thêm chút.... tiền.
.
Con đi học thấy bạn kia cũng xinh và hiền, nói chuyện được chưa bao lâu thì nhìn lên facebook lại thấy dòng chữ quen thuộc "nhà thằng này giàu lắm!". Tiền, tiền, tiền. Ai cũng muốn giành một chút tiền. Tiền mặt. Có thì tìm cách lấy ngay. Còn khi không có, sẽ cầm cái túi hàng hiệu lên ngắm nghía rồi móc máy: "Bao nhiêu người KHỔ - ĐẦY RA ĐẤY!".
Họ hàng ở quê lên, thăm hỏi tâm sự chẳng thấy, chỉ thấy nằm ườn trong phòng và khi về là phải có chút tiền "gọi là". Ở quê gởi giấy ra bảo trong họ góp tiền xây này xây nọ, cứ tính theo đầu người mà góp.
Em trai 13 tuổi cũng tính như thế. Đi taxi chẳng bao giờ có tiền thối. Ăn hàng cũng nhận được câu: "không có tiền lẻ!".
Vậy mà bà và mẹ vẫn cứ tìm tổ chức này tổ chức nọ để quyên góp. Quần áo cũ, sách vở, giấy tập và tất nhiên cả... tiền bạc nữa, đều được cho đi với một nụ cười.
Trước mặt chúng tôi luôn cư xử hòa nhã với mọi người, lịch thiệp và có chút gì gọi là hào phóng. Nhưng sau lưng chúng tôi thì bị in đầy những lời lẽ cay độc, tục tĩu, cay nghiệt: hết "trọc phú" rồi lại "quý tộc đời đầu". Chúng tôi phải làm sao nhỉ, cho hết tiền của mình cho các bác xe ôm này, các em bé ăn xin này, họ hàng nghèo này và tất cả mọi người chúng tôi có thể cho. Cho bằng hết! Tôi sẽ tặng mẹ cái giỏ mua ngoài chợ Phạm Văn Hai và thỉnh thoảng đưa mẹ đi ăn bát phở phụ gia cho tiết kiệm này. Mua cho ba một quả, à, cả rổ táo nhuộm chất bảo quản.
- "Đấy! Phải như thế chứ! Người ta giàu mà nhân ái như thế! Có yêu, có thương không cơ chứ!"
- " Uh thương thì thương nhanh nhanh lên rồi tìm đứa nào giàu hơn mà nói chuyện chứ chúng nó có gì để mà cho đâu!".
Ba mẹ tôi chắc chẳng bao giờ viết ra những lời như thế.
Còn tôi, tôi thì chưa từng được một người bạn nào mời tôi một bữa sáng giản dị, như ổ bánh mì 5.000 đồng chẳng hạn, chưa từng có bạn nào tặng tôi một đôi dép đi biển bằng cao su. Năm lớp 9 tôi đi sinh nhật một người bạn với cái đĩa CD 35.000 đồng trong tay, khi ấy là số tiền khá lớn đối với tôi, vì ba mẹ phát tiền theo ngày tới khi tôi học cấp 3. Mặt mày hớn hở trao quà cho bạn, tôi nhận được một câu tôi không bao giờ quên: "Chài ai chàiiii! Tưởng giàu lắm! Biết vậy khỏi mời".
Có thể tôi sẽ quấn lá nho đi học đại học để tiền mua quần làm từ thiện để đức cho con. Có thể thằng bé sẽ không phải chịu khổ như tôi.
Ánh Dương
Ý kiến bạn đọc () Sắp xếp theo:
Thông cảm với bạn Ánh Dương
Mình không phải nhà giàu hay nhà khá giả nhưng cũng nhận thấy rõ ràng rằng có 1 thực tế là ai cũng muốn giàu nhưng lại rất hay ganh tị và phân biệt đối xử với người giàu. Tư tưởng này được truyền từ ông ba xuống cha mẹ rồi đến con cái trong nhiều gia đình. Và chính điều đó đã góp phần làm tăng khoảng cách giữa người nghèo và người giàu.

Bạn Ánh Dương không may mắn khi chỉ toàn tiếp xúc với nhiều người chỉ biết ganh tị và lợi dụng bạn. Bạn có thể tự bảo vệ mình bằng cách đừng suy nghĩ nhiều về những lời nói không tốt đẹp và đấu tranh xóa dần sự phân biệt đối xử bằng cách trả đúng giá khi mua hàng hay đi xe.

Chúc bạn sớm tìm được những người bạn bè chân thật, không để ý để gia cảnh gia đình bạn, đối xử với bạn như những người bạn thật sự.

Thân.
( Minh Quân )

Hoàn toàn đồng ý!
Đồng ý với cách nhìn của chị. Xã hội không phải ai cũng giàu, chả phải ai cũng nghèo. Thu nhập bao nhiêu thì sống với bấy nhiêu. Những người giàu có là những người tài giỏi. Chỉ tại dân ta hầu hết ai cũng còn nghèo nên mới có cách nhìn thiếu thiện cảm như vậy. Chúc chị sống vui, khoẻ đúng với công sức mình bỏ ra.
( Đặng Phạm Quang Vũ )

Người giàu chân chính là người giúp ích cho xã hội nhiềunhất
Chiếc xe 1 triệu USD là các đại gia sử dụng thì giá gốc là 300k USD, còn phần đóng góp cho đất nước là 700k USD...
( beken )

gui bạn Ánh Dương
Bạn đừng vì những ý kiến này nọ trên net mà buồn phiền nhiều, dẫu gì cũng chỉ là DƯ LUẬN. Con người ta chỉ buồn thật sự khi chính bản thân mình thấy buồn cho bản thân mình thôi. Bạn đừng nên quá nhạy cảm nhé, take it easy. Bởi ai trong xã hội cũng muốn phấn đấu để thành người thành đạt và giàu có. Tôi cũng là người mong muốn như thế. Bạn đã có thể coi là giàu có về tiền bạc và theo bài viết của bạn, bạn là người giàu có cả về tâm hồn, như vậy bạn quá tuyệt rồi.
Chúc bạn ngày một thành đạt và giàu lòng nhân ái, nhất là chúc bạn có một người bạn thân thực sự.
Happy new year.
( Xuan Chien )

gửi Ánh Dương
Hơi cường điệu một chút nhưng hay!!! Bạn Quỳnh cũng chưa viết hết những mặt trái của xã hội phương Tây. Họ cũng tiêu hoang phí và dùng đồ xa xỉ mà..
( HàMy )

Sống bằng trái tim
Mình rất cảm thông với bạn Ánh Dương. Thiết nghĩ những người bạn nêu ra trong bài viết chỉ là một phần nhỏ trong xã hội này. Những con người chỉ biết ghen ghét với sự giàu sang của người khác.
Theo mình nghĩ, hãy sống sao cho đúng với trái tim mình là được.
( NTV )

Chút lạm bàn về làm từ thiện
Tuy làm từ thiện là việc tốt nhưng không có nghĩa là bắt mọi người phải làm từ thiện. Vì như thế sẽ sinh ra tầng lớp người ỷ lại, lười lao động và chỉ trông chờ tiền bố thí của người khác. Con người sinh ra là phải học tập, phải lao động, phải "chiến đấu' với cuộc sống. Của cải không tự nhiên sinh ra.
Có nhiều người thành đạt vì họ đã không ngừng học tập, tận dụng tốt những cơ hội dù là nhỏ nhất và lao động cật lực; khi họ kiếm được nhiều tiền, hưởng thụ cuộc sống hay làm từ thiện là quyền của họ.
( thinh )

Nen nhin nhan su viec tu nhieu goc do khac nhau
Toi khong phai thuoc hang giau co nhung toi dong y voi y kien cua ban.
Nen nhin nhan su viec tu nhieu goc do khac nhau.
( giang )

Nếu Nhà Giàu không tiêu tiền .....
Nếu Nhà Giàu không tiêu tiền .....Các Bạn thử nghĩ nó sẽ như thế nào .
( Thật Túc )

Hãy là bạn
Bạn à! Không ai cấm bạn giàu và cũng không ai bắt bạn phản khác biệt với những người xung quanh. Bạn hãy là chính mình, hãy nói thật những suy nghĩ của mình, hãy mặc cả khi thấy giá đắt, hãy lên tiếng khi họ nói sai. Bạn không cần phải tranh cãi với ai vì những điều không đáng nhưng cũng đừng im lặng.
Dù bạn có giàu hay không thì hãy luôn ý thức chi tiêu hợp lý, bạn hãy dùng tiền vào những việc bạn cần nhưng đừng lãng phí và cũng đừng nghĩ rằng mình có thể dùng tiền để ban ơn cho ai đó mà cái có thể giúp người khác xuất phát từ chính suy nghĩ và trái tim của bạn. Hãy quan tâm và giúp đỡ những người xung quanh trong khả năng của mình.
Chúc bạn luôn là chính mình và gặp nhiều niềm vui trong cuộc sông!
( linh )

Đồng cảm
Rất đồng cảm với cháu, vì cô cũng ở tầm tuổi ba mẹ cháu. Cũng đang ở lớp người mà thiên hạ đang rủa xả mỗi ngày vì chỉ lo cắm đầu cắm mặt mà cày kiếm tiền chứ không chịu đi làm từ thiện, là lọai người đang bị những người như bạn Trúc Quỳnh ghét cay ghét đắng, dù bạn ấy không hề biết khi người ta bỏ ra 750.000đ ăn phở, thì trước đó, khi bạn ấy và những người cùng tư tuởng với bạn ấy còn đang trong chăn ấm, người ta đã phải thức trắng đêm để lo công ăn việc làm cho cả ngàn công nhân, và hàng trăm hàng ngàn việc khác.
Sao không nghĩ đến những đóng góp thiết thực nhất của những người đang làm giàu cho bản thân họ, gia đình họ, thì họ đã đóng góp không biết bao nhiêu cho xã hội khi họ tạo công ăn việc làm cho hàng nghìn người khác? Khi họ nộp thuế cho nhà nước? Mà phải xòe tiền ra nộp cho những nơi như cái chùa nuôi trẻ mồ côi Thiên Phước 2 ấy mới gọi là làm từ thiện???
Bạn Trúc Quỳnh ơi! Ở nơi xa xôi ấy, bạn đã đóng góp được gì cho xã hội, cho đất nước, con người Việt Nam? Tôi tin chắc rằng bạn là một người trẻ, giỏi, được đào tạo bài bản, chuyên nghiệp, một ngày nào đó bạn sẽ kiếm được nhiều tiền. Lúc đó, đương nhiên bạn cũng sẽ là một trong những trọc phú mới nổi như chúng tôi, Ngày ấy, bạn sẽ thấy những suy nghĩ thiển cận của bạn ngày hôm nay. Rất cám ơn tòa sọan nếu bài viết của tôi được đăng. Trân trọng Iris
( Iris )

Cảm ơn
Người ta cứ nhìn vào hiện tại với bên ngoài mà k thấy sự nỗ lực và vất vả đến tận cùng của những người "được" gọi là "nhà giàu". Người giàu cũng phải đổ máu ra mới kiếm được tiền chứ không phải ...bỗng dưng giàu có. Và khi mình muốn hưởng thụ đúng công sức đã bỏ ra thì bị mang tiếng "trọc phú".
Cảm ơn bạn vì bài viết này.
( Phạm Anh )

thấu hiểu với tâm trạng của bạn Ánh Dương
Mình rất hiểu những gì bạn Á.Dương viết . Những người giàu có, thượng lưu cũng từ nghèo mà phấn đấu đi lên. Có những người giàu rồi thì đi làm từ thiện, góp ít thì đc gắn mác "giàu mà kiệt xỉ" , góp nhiều cũng lời ra tiếng vào "giàu quá mà" !
Tôi không đồng ý với phần đông cách suy nghĩ theo lối cổ hủ của người Việt Nam chúng ta ! Ở đây tôi không bàn đến việc giàu lên vì tham nhũng, đục khoét của công. Tôi nói đến những người giàu một cách đường đường chính chính . Họ giàu có vì họ phấn đấu tích cực trong cuộc sống . Công sức họ bỏ ra cũng phải được đền đáp chứ !?
Tôi có đứa bạn , nhà cũng ở biệt thự , villa , công việc của nhà nó là buôn bán nhà đất , tài sản thì tôi không biết nhưng cam đoan một điều rằng : nếu muốn , nó có thể ngày nào cũng ăn cái bát phở 750 nghìn ! Nhưng tôi biết rõ , nhà nó rất tiết kiệm , từ quần áo cho đến mền gối , thậm chí đi chơi , nó còn phải xin tiền ba mẹ mà , mà xin bao nhiêu , xin thưa : 100 nghìn cho 1 buổi nhậu !
Tôi xin nhấn mạnh lại một điều : "Mọi người đều bình đẳng , không ai được quyền phán xét rằng họ là thế này , họ là thế kia ! " Họ nhà giàu , họ đi làm từ thiện . Chúng ta phải nhìn họ với ánh nhìn thân thiện , và nghĩ rằng , trên đời này còn có những con người tốt như họ . Họ nhà giàu , họ không đi làm từ thiện , họ chỉ lo cho bản thân họ . Chúng ta cũng không nói gì được họ . Vì sao ? Vì họ có những nỗi niềm riêng của họ . " Ở trong chăn mới biết chăn có rận ".
Xin mọi người đừng nhìn vẻ ngoài mà đánh giá một con người . Đó là một sai lầm . Mà sai lầm này ai cũng biết , nhưng họ lại cố làm như không biết và tiếp tục điệp khúc :"Biết rồi , khổ lắm , nói mãi". Nói đến đây chắc các bạn nghĩ tôi nhà chắc cũng giàu lắm . Xin thưa , không ạ ! Nhà tôi chạy ăn từng bữa thì hơi quá , nhưng cũng gọi là không nghèo túng , chỉ huề vốn (nhà tôi làm may gia công ) đủ ăn , đủ mặc.
Vài dòng viết ra đây , xin được góp ý .
( bảo anh )

Tôi đồng cảm với bạn
Tôi không giầu, mà vẫn chỉ đang là sinh viên, mới đi làm. Nhưng khi đọc bài "Những người mới tập... giàu" của bạn Trúc Quỳnh tôi cũng không đồng ý với ý kiến của bạn Trúc Quỳnh. Bởi vì cách viết, cách nói của bạn Trúc Quỳnh là kiểu cào bằng và phủ nhận mọi công sức của những người kiếm ra tiền chân chính.
Đồng ý là đất nước mình còn nhiều người nghèo, nhiều người khổ, và mỗi người đều có cách quan tâm đến họ theo cách riêng. Khi người giầu làm ra tiền thứ nhất là họ đã làm giầu cho chính họ, sau đó làm làm giầu cho đất nước bằng cách đóng thuế. Thuế đó sẽ phục vụ lại người khác trong đó cả người nghèo. Và những đồng tiền mà họ kiếm được họ có quền hưởng theo mưu cầu riêng. Nếu có điều kiện hơn thì có thể đi đóng góp thêm để ủng hộ, cái đó thì càng thêm trân trọng.
Ngay cả Chủ Nghĩa Xã Hội cũng vậy, đó là tiến lên bình đẳng, nhưng ko phải là ai cũng như ai, người làm ít bằng người làm nhiều. Mà là Làm theo năng lực, Hưởng theo nhu cầu. Dĩ nhiên là nhu cầu phải tuân theo giá trị mà năng lực tạo ra. Nói theo cách của Trúc Quỳnh thì chả ai muốn phấn đấu làm giầu nữa cả. Bởi vì làm mà chả được tiêu, thà ngồi đấy có kẻ khác nó lo cho, tội gì.
( Nguyễn Mạnh Hùng )

gửi bạn Ánh Dương
Đọc bài bạn viết mình chỉ có cảm giác buồn cười thôi. Có thể những điều bạn nói là hòan tòan đúng trong quá trình bạn sống nhưng không có nghĩa là bạn hoàn tòan không mang lỗi nào . Mình cũng tự nhận là gia đình khá giả nhiều, từ nhỏ cũng được ăn sung mặc sướng,n hưng cuộc sống của mình hoàn tòan khác khi so sánh với những gì bạn viết.
Tất cả những gì bạn nhận được mình nghĩ là do cách sống và cách thể hiện của bạn là phần lớn và người ngoài là phần nhỏ.
Mong bạn 1 lúc nào đó hãy nghĩ lại về con người mình. Chúc bạn 1 ngày vui vẻ.
( Hiển Nguyễn Thế )

Bình thường thôi
Bạn Ánh Dương bức xúc cũng đúng bởi vì những gia đình giàu có dạy dỗ con cái như cha mẹ bạn là hàng hiếm đấy, vì thế các bạn trẻ ngày nay cư xử rất tệ, bạn phải mang tiếng lây thôi. Nhưng dù sao đọc tâm sự và cách xử thế của bạn tôi thấy bạn chẳng việc gì buồn và cũng đừng quá quan tâm đến các đối xử khó chịu mà bạn từng gặp. Chỉ đơn giản vì trong các trường hợp đó bạn là người có nhân cách hơn họ.
Trên cuộc đời này còn nhiều người hay phát biểu ý kiến chê bai lắm mà họ không chịu nghĩ rằng chỉ khi nào anh thôi thúc phải bằng mọi giá được tiêu xài như vậy ,kể cả kiếm tiền phi pháp thì mới đáng chê, còn tiền chính nghĩa thì dùng sao cũng là chính nghĩa: Tiền không tự sinh ra cũng không tự mất đi; nó chỉ chuyển từ túi người này qua túi người khác thôi, nếu muốn kinh tế đi lên thì phải " Kích cầu" chứ cứ nhăm nhăm bỏ két thì ai bán ai mua.
( Hải Đăng )

Hoàn toàn đồng ý với bạn Nguyễn Thế Hiển
Mình hoàn toàn đồng ý với nhận xét của bạn Thế Hiển. Xin lỗi nếu làm bạn Ánh Dương buồn nhưng cách mà bạn nói về người khác cho thấy sự ích kỷ, thiếu nhân hậu, nhỏ mọn, tính toán, và ủy mị của bạn. Mình tin không có người đàn ông chân chính nào có thể khắc cốt ghi tâm từng chi tiết tủn mủn như bạn. Cái cách mà bạn khoe bạn mặc Calvin Klein đơn giản thế nào cũng đủ để chứng minh việc bạn bị đối xử như vậy, gặp những con người như vậy đều là có lý do. Mình ủng hộ việc làm giàu, và có làm từ thiện hay không thì chỉ việc nỗ lực làm giàu chân chính đã là đóng góp cho xã hội. Bạn và bạn Trúc Quỳnh đều chủ quan, phiến diện và thiếu công bằng. Bạn thử làm theo lời khuyên của bạn Thiện xem. Sẽ thấy cuộc sống của mình bớt "cay nghiệt" đi nhiều đấy. Chúc bạn vui!
( Hải Hà )

Con nhà giàu
Tôi đã đọc bài của bạn Trúc Quỳnh và thấy không vui. Tôi cũng có thể được coi là con nhà giàu. Nhưng, giờ đây, tôi ở nhà thuê, sống bằng đồng lương tôi kiếm được, không nghèo túng đến mức chạy ăn từng bữa nhưng cũng đơn giản. Chắc bạn nghĩ nhà tôi đã phá sản. Không, thưa bạn, nhà tôi có dư sức để ăn bữa sáng 750.000đ nhưng đó là do bố mẹ tôi giỏi kiếm tiền. Còn tôi tự nhận thấy bản thân làm chưa đủ để ăn như vậy nên tôi vẫn nấu mì tôm hoặc cháo để ăn sáng.
Bạn nói về việc không làm từ thiện ư. Nhà tôi, từ người giàu (bố mẹ, chị gái) tới người nghèo (tôi) đều rất vui vẻ góp quần áo, đồ đạc và cả tiền cho các em bé mồ côi, bệnh tật. Có đợt riêng tôi đã góp tới gần chục triệu đồng. Nhưng thú thật, tôi không thấy thoải mái. Khi tôi vào phát quà cho các em bé mắc bệnh nặng ở viện nhi, có một bác người nhà của 1 em bé đã đề nghị chúng tôi phải phát quà cho cả bố mẹ các bé. Thật nực cười.
Mỗi lần chúng tôi mang đồ đi chia cho các em bé, chúng tôi luôn lo lắng món đồ không tới được tay các em. Cũng có người lớn cắp ra ngoài hiên cả 2 đứa trẻ để xin trong khi chúng tôi vừa vào phát tại giường bệnh nhưng họ nói dối là chưa được phát. Tôi rất đồng cảm với bạn Ánh Dương.
Có 1 điều nữa chắc bạn Ánh Dương quên chưa nói. Với chúng tôi, nỗi sợ cưới phải người không yêu mình, chỉ yêu tiền của bố mẹ mình là rất lớn. Nhìn cô em gái tôi giấu giếm địa chỉ nhà của mình cho tới khi yêu được gần 1 năm thì biết. Chuyện đó cũng không đơn giản tí nào. Chúng tôi không nghĩ rằng tất cả đều ham tiền nhưng cũng không phải là không có người sẵn sàng vì tiền mà làm tất cả. Và phải lựa chọn như thế nào cho đảm bảo hạnh phúc riêng đối với chúng tôi hoàn toàn không đơn giản.
Tôi mong tòa soạn đăng bài viết của tôi để thấy thêm 1 góc nhìn.
Cảm ơn tòa soạn
( Hương )
Related Posts with Thumbnails

Tìm kiếm trên website MẾN CHÚA YÊU NGƯỜI

Loading

Danh sách bài đã đăng