Bài 4: Sự Đau Đớn Mà Linh Hồn Phải Chịu Ở Luyện Ngục

Bài 4: Sự Đau Đớn Mà Linh Hồn Phải Chịu Ở Luyện Ngục
Nguồn:MeMaria.org

Trích trong Holy Souls, LM Alessio Parente

Theo giáo lý Công giáo, loài người phải chịu sự phán xét tùy theo cách thức họ sống khi ở trần gian. Phần thưởng hay sự trừng phạt sẽ là Thiên Đàng, Luyện ngục hay Hỏa ngục. Chúng ta thử tìm hiểu tình trạng của những nơi này, dựa theo các mặc khải của các thánh.

Thánh Frances thành Roma kể rằng Luyện ngục giống như môt phần của Hỏa ngục, và được chia ra nhiều phần. Thánh Tôma kể cho ta nghe rằng lửa của Luyện ngục cũng giống như lửa của Hỏa ngục, và Luyện ngục cũng là một phần của Hỏa ngục. Những nhận xét này giống như lời cha Thánh Padre Pio nói với Cleonice Morcaldi, một người con gái thiêng liêng của cha:

“Con gái ơi, có một số điểm ở Luyện ngục giống như Hỏa ngục.”

Tuy nhiên, công lý của Thiên Chúa có thể cho phép các linh hồn đền tội nơi mà họ đã phạm tội, như những câu chuyện về các linh hồn và về cha Pio mà sẽ được trình bày sau:

Tùy theo công lý của Thiên Chúa, Ngài sẽ cho một số linh hồn đền tội ở những nơi đặc biệt theo Ý của Ngài, để có thể dạy người còn sống và để giúp cho các linh hồn đã qua đời.

Nói về những nỗi thống khổ của Luyện ngục: sau khi Chúa đã kết án thì linh hồn phải đi về nơi nào đó, việc thanh tẩy đến với linh hồn ấy, và linh hồn biết rằng đau khổ là cách thức mau chóng nhất để sớm vào Thiên Đàng. Và nỗi thống khổ bắt đầu!

Theo Thánh Tôma thì sự đau đớn của Luyện ngục không nặng nề như đau khổ nơi Hỏa ngục. Khi ở Hỏa ngục thì thời gian đau khổ vô tận. Các nhà thần bí cũng xác nhận như vậy. Thánh Catherine thành Genoa kể cho chúng ta nghe:

“Các linh hồn ở trong tình trạng bị thanh tẩy thì đau đớn đến nỗi không lời nào có thể diễn tả nổi, không có một trí thông minh nào có thể hiểu được, trừ khi Chúa muốn cho họ hiểu, qua ơn sủng của Ngài. Có hai nỗi thống khổ ở Luyện ngục: đó là mong mỏi được gần Chúa và đau khổ cùng một lúc.”

Giáo hội không tuyên bố về bản chất của sự đau khổ trong các nơi chốn đó, nhưng đời sống của các bậc thánh thiện kể lại nhiều câu chuyện và thị kiến rõ ràng hơn.

Sau đây là câu chuyện của cuộc đời linh mục Stanislaus Chascoa, môt tu sĩ Dòng Đa Minh. Môt ngày kia, khi ngài đang cầu nguyện cho người chết, ngài nhìn thấy một linh hồn đang bị lửa bao bọc toàn thân. Ngài hỏi linh hồn ấy xem lửa có giống như lửa trên trần gian không. Linh hồn trả lời:

“Than ôi, tất cả lửa trên trần gian mà so sánh với lửa Luyện ngục thì giống như làn gío nhẹ.”

Cha Stanislaus hỏi làm sao diễn tả thì linh hồn xin cha hãy thò tay thử vào lửa ấy. Vị linh mục đặt tay ngài vào bụi tro rớt ra từ người tội nhân ấy, và ngay lập tức, ngài khóc lên và té xuống đất. Ngài rất hoảng sợ và kinh hãi. Các anh em tu sĩ vội vàng đến giúp ngài. Khi hoàn hồn, ngài kể lại câu chuyện kinh hoàng ấy cho mọi người nghe, và cha kết luận như sau:

“Ôi! các anh em ơi, nếu mỗi chúng ta hiểu được sự nghiêm trọng của việc trừng phạt, chúng ta sẽ không dám phạm tội đâu. Hãy đền tội mình trong đời sống này, để khi chết khỏi bị đền tội, bởi vì những cơn thống khổ ấy khủng khiếp quá. Chúng ta hãy chống trả lại các tật xấu, hãy để ý và sửa sai những sự bất toàn của mình, bởi vì Thiên chúa, vị Thẩm phán công minh, ghi nhận tất cả mọi sự chúng ta làm. Chúa Thánh Thiện vô cùng nên Ngài không thể chịu được một lỗi nhỏ của những kẻ được tuyển chọn.”

Thầy Modestino của thành Pietrelcina đã sống rất lâu với cha Thánh Padre Pio và luôn đi theo cha Thánh. Thầy kể lại câu chuyện sau:

Năm 1945, tôi ở tại San Giovanni Rotondo để gíup đỡ cha Padre Pio. Tôi luôn muốn ghi nhận những lời nói khôn ngoan phát ra từ cửa miệng của cha Thánh và cất dấu trong tim tôi như một món quà thiêng liêng. Một buổi tối kia, cha Padre Pio đi ra phòng ca đoàn sau khi đã chúc lành buổi tối, tôi cùng đi với cha đến ngang hành lang dẫn tới phòng cha. Tự nhiên, tôi buột miệng hỏi cha:

“Thưa cha, cha có thể nói về lửa ở Luyện ngục được không ạ?”

Cha Padre Pio đáp:

“Nếu Chúa cho phép một linh hồn đi từ lửa Luyện ngục để đến ngọn lửa nóng nhất trên trần gian, thì giống như đi từ nước nóng đến nước lạnh.” -Đó chính là những lời mà cha Padre Pio đã nói với tôi.

Trong một trường hợp khác, bà Birulli của thành Cerignola hỏi cha Padre Pio rằng:

“Thưa cha, xin cho con biết thêm về Luyện ngục.”

Cha Pio đáp:

“Con à, các linh hồn ở Luyện ngục muốn ném mình họ vào giếng lửa thế gian, bởi vì tình trạng ấy giống như một giếng nước lạnh.”

Rất nhiều nguời trong chúng ta không biết sự đau đớn của Luyện ngục. Nếu ta suy gẫm về nơi này, ta sẽ tránh những lỗi lầm mà ta không để ý, chúng ta sẽ cầu nguyện nhiều hơn cho các linh hồn đáng thương trong cuộc sống hàng ngày của ta.


Bài 5: Luyện Ngục Qua Cảm Nghiệm Của Hai Vị Thánh

Nguồn : MeMaria.org

Trích trong tác phẩm The Holy Souls, của Lm Alessio Parente

Một buổi tối vào năm 1921 hay 1922, khi các linh mục và tu sĩ Dòng Phanxicô đang ăn cơm tối thì Cha Padre Pio cầu nguyện trong nhà nguyện. Ngài thường không ăn tối mà lại chọn việc cầu nguyện. Sau đó, ngài mới cùng với các tu sĩ khác sưởi ấm nơi lò sưởi.

Nơi nhà nguyện, thình lình, ngài nghe một tiếng động từ phía bàn thờ. Cha Padre Pio bèn lắng tai nghe để biết chắc rằng mình không tưởng tượng. Bỗng nhiên một tiếng động khác nổi lên, đó là tiếng của các cây đèn nến rớt từ bàn thờ xuống, làm phá vỡ sự thinh lặng. Thoạt đầu, cha Padre Pio ngỡ rằng chắc là một tu sinh nào đó đi ngang qua mà làm cho các cây đèn nến đổ vỡ. Để biết chắc, ngài liền dựa đầu vào ban công của khu ca đoàn để nhìn kỹ hơn. Ngài ngạc nhiên khi thấy một tu sinh trẻ đang đứng lặng lẽ bên bàn thờ.

Cha Padre Pio lên tiếng dõng dạc hỏi:

- Này, anh đang làm gì vậy?

Không có tiếng trả lời nên cha hỏi tiếp:

- Hay thật, đây có phải là cách thức anh làm việc không? Thay vì sắp đặt mọi sự có thứ tự, anh lại làm gẫy đổ đèn nến và chân đèn!

Tuy nhiên, ngừời tu sĩ kia vẫn im lặng và không di động. Vì thế, cha Padre Pio lớn tiếng hỏi nữa:

- Này anh kia, anh đang làm gì ở đây?

Người tu sĩ đáp:

- Thưa cha, con là tu sĩ… từ…

Cha Padre Pio hỏi dồn dập:

- Anh làm gì ở đây trong giờ này?

- Thưa cha, con đang làm việc đền tội luyện ngục ở đây. Con vốn là một tu sinh trong tu viện này, và con phải đền các tội lỗi của con. Lúc trước, con đã không tận tâm trong bổn phận khi con phục vụ ở nhà thờ này.

- Anh nghe đây, tôi sẽ dâng thánh lễ cầu cho anh vào ngày mai, nhưng anh không được đến đây nữa, nghe chưa!

Trái tim cha Padre Pio đập mạnh, cha bèn rời nhà nguyện và đến ngay lò sưởi, nơi các anh em tu sĩ của cha đang ngồi. Mọi người đều nhận thấy vẻ tư lự và run rẩy của cha, nên họ hỏi lý do. Cha Padre Pio tránh nhìn đôi mắt họ mà chỉ trả lời là cha bị lạnh.

Khoảng mười phút sau đó, cha Padre Pio mời một linh mục khác cùng đi với cha đến nhà thờ. Tại đó, các ngài nhìn thấy nến và chân đèn đổ vỡ lung tung. Cha Padre Pio muốn biết thử xem cha có nghe đúng hay là trí tưởng tượng của cha làm việc.

Sau đó, cha kể về chuyện này và kết luận như sau: “Chỉ vì thiếu tận tâm trong bổn phận mà vị tu sĩ ấy phải đền tội trong Luyện ngục 60 năm, sau khi anh ta chết! Hãy thử tưởng tượng xem chúng ta sẽ phải ỡ luyện tội lâu như thế nào để đền tội cho những tội nặng nề hơn nữa?”

Cha Padre Pio nói rất đúng! Từ các mặc khải của các thánh, chúng ta hiểu được có nhiều mức độ đau đớn và thống khổ ở Luyện ngục.

Sau đây là mặc khải của Thánh nữ Mary Magdelen Dei Pazzi. Trong các vị thánh được giáo hội phong thánh, ngoài thánh Phanxico của Roma ra, thì vị thánh nữ này để lại sự miêu tả rõ ràng, chính xác và nhiều chi tiết nhất về Luyện ngục.

Môt buổi chiều khi thánh nữ và các nữ tu khác đang đi dạo trong vườn, thì bỗng nhiên linh hồn bà được cất đi. Người ta nghe bà nói:

“Vâng, con sẽ đi chung quanh chỗ này, con sẽ đi chung quanh chỗ này!”

Với những lời ấy, bà thánh cho phép Thiên thần Bản Mệnh của bà đưa bà đến Luyện ngục. Trong khi đó, các nữ tu khác đứng ngắm nhìn với vẻ ngưỡng phục. Cùng lúc, họ kinh hoảng khi thấy bà thánh bước vào cuộc hành trình đau đớn ấy. Khi cuộc ngất trí hoàn tất, bà đã kể lại một bài viết xuất sắc về Luyện ngục.

Trong suốt hai tiếng đồng hồ, người ta thấy bà cứ đi chung quanh một khu vườn rộng lớn của tu viện, thỉnh thoảng, bà ngừng lại và chăm chú nhìn một điều gì đó mà Thiên Thần Bản Mệnh chỉ cho bà. Mặt bà trở nên xanh mét, và bà thường giơ tay ra tỏ ý thương hại cho những ai mà bà thấy. Bà tỏ lộ cảm tưởng đau khổ và kinh hãi, đến nỗi các nữ tu đang theo dõi bà cũng cảm thấy khiếp sợ. Tuy nhiên, các nữ tu tiếp tục theo dõi và lắng nghe chăm chú khi bà ta thán về những sụ kinh khủng và sự đau lòng của bà. Họ nghe bà la lên:

“Ôi, đau khổ quá! Lạy Chúa, xin hãy thương xót. Xin Chúa thương xót, Xin Máu Thánh Cực Châu Báu của Đấng Cứu Thế hãy đổ xuống trên các linh hồn tội nghiệp này, và xin giải thoát ho khỏi nỗi thống khổ này. Ôi các linh hồn đáng thương, các ngài đau đớn quá. Tuy vậy, tôi thấy các ngài hạnh phúc và vui lòng ngay giữa những cơn khốn khổ ấy. Tuy nhiên, còn có các linh hồn khác đau đớn hơn.”

Bà than van tiếp:

“Làm cách nào mà tôi không thể nhìn đến các linh hồn ở gần tôi được?”

Rồi vì đức vâng lời, bà bước xuống sâu hơn trong hố thẳm. Sau khi đi được vài bước, bà đột nhiên đứng lại, run rẩy và sợ hãi. Bà khóc lớn lên:

” Cái gì đây? Các linh mục và tu sĩ mà phải ở nơi đáng sợ này sao? Ôi lạy Chúa, lạy Chúa, các ngài bị hành hạ nhiều đến thế sao? ”

Sự run rẩy và cái nhìn lộ vẻ khiếp sợ của bà làm cho những ai hiện diện hiểu được tầm mức thống khổ mà bà đang trải qua trong giây phút ấy.

Khi ra khỏi nơi mà các tu sĩ bị giam cầm, bà đi lang thang đến một nơi bớt đau đớn hơn, nơi nhà giam của các linh hồn đơn sơ, đó là các trẻ thơ và những ai phạm tội vì sự ngu dốt. Tại đó, bà thấy không gì khác, ngoại trừ đá băng và lửa. Còn các linh hồn đi từ đá băng đến lửa và từ lửa đến đá băng. Bà nhận ra linh hồn của người em trai đã chết ít lâu trước, và bà la to lên:

“Tội nghiệp linh hồn của em trai tôi! Em đau khổ quá, dù vậy, em được an ủi. Em bị đốt cháy, nhưng em hạnh phúc, bởi vì những đau khổ này là con đường dẫn đến hạnh phúc.”

Rồi bà tiếp tục đi thêm vài bước nữa, mọi người theo dõi bà và hiểu rằng bà đang gặp các linh hồn không được hạnh phúc. Bà hét lên:

“Ôi, thật là khủng khiếp khi ở nơi này. Nơi đầy cả ma quỷ và đầy những sự hành hạ. Tôi có thể thấy các linh hồn bị đâm bởi các cây kim nhọn và bị xé ra từng mảnh.”

Lúc ấy, bà được biết đây là nơi giam giữ các linh hồn mà lúc còn sống hay muốn làm vui lòng kẻ khác và hay sống giả hình. Đi xa hơn, bà thấy một đám đông bị kéo ra khỏi một nơi, rồi các 1inh hồn ấy bị nghiền nát dưới một sức nặng lớn lao. Bà hiểu rằng đó là hình phạt dành cho các linh hồn thiếu nhẫn nại và không vâng lời. Khi bà nhìn ngắm các linh hồn ấy, bà đã diễn tả bằng mọi cử chỉ và bà thở dài với một tâm tình cảm thương.

Sau một hồi, bà cảm thấy đau khổ nên khóc thảm thiết. Sau đó bà bước vào nhà tù của những kẻ nói dối. Bà quan sát kỹ và nói lớn:

“Các người nói dối ở một nơi rất gần Hỏa ngục. Nỗi thống khổ của họ lớn lao vâ vô biên. Chất chì lỏng đổ vào miệng của họ, trong lúc ấy, họ ngập chìm trong môt hồ nước đá lạnh, để rồi họ bị cháy phỏng và lạnh cóng cùng một lúc.

Thế rồi bà đến một nhà tù ở đó đang giam cầm những linh hồn phạm tội vì sự nhu nhược, bà la lớn tiếng như sau:

“Than ôi, tôi đã sai lầm khi tin rằng qúy vị ở chung với những ai phạm tôi vì sự ngu muội, bởi vì tôi thấy qúy vị bị phỏng trong lửa nóng thiêu đốt.”

Một hồi sau, bà nhận thấy những linh hồn tham lam quá độ bị thiêu nóng chảy ra với chất chì trong lò thiêu. Rồi bà thánh tiếp tục đi mà không nói gì thêm nữa; nhưng đến cuối cuộc hành trình, người ta nghe tiếng khóc của bà:

“Ôi lạy Chúa, ý muốn tuyệt vời của Chúa là tiết lộ những nỗi thống khổ đáng sợ. Có lẽ Chúa muốn đáp lại ước muốn của con là được biết linh hồn của em trai của con đang ở đâu, hay là để khuyến khích con hãy cầu nguyện cho các linh hồn nơi Luyện ngục. Vâng, con hiểu rồi. Chúa muốn con thấy để con có thể hiểu rõ hơn sự thanh khiết vô nhiễm của Ngài!”

Rồi bà đi ngang qua môt trại giam các linh hồn đầy cao vọng và kiêu ngạo, các 1inh hồn này đau đớn khủng khiếp trong sự đen tối mịt mùng. Bà nói:

“Ôi thật là khốn khổ! Các linh hồn này bị bắt buộc sống trong sự đen tối, bởi vì họ cố gắng hết sức để được nổi bật trong mắt của những người khác.”

Và rồi bà thấy các linh hồn của những người cứng lòng và vô ơn đối với Chúa. Họ không bao giờ biết yêu mến Chúa là Đấng Sáng Tạo, Đấng Cứu Chuộc và là Cha của họ. Các linh hồn này bị chìm sâu trong cái hồ đầy chì lỏng. Họ phải chịu đau khổ vì họ biến suối nguồn ân sủng trở thành sự khô cằn, trơ trụi qua thái độ vô ơn của họ.

Cuối cùng, nhà tù cuối mà bà đi qua là nơi mà các linh hồn không có tội rõ ràng, nhưng chỉ có những tội nhỏ nhặt. Bà quan sát thấy các linh hồn phải đền trả cho những tội gì mà họ đã mắc phạm khi còn ở trần gian.

Sau 2 tiếng đồng hồ đau đớn khi viếng thăm luyện ngục, bà thánh trở về với thực tại, nhưng cơ thể yếu nhược và tinh thần sa sút trong một thời gian dài. Phải đợi rất lâu bà mới phục hồi sức khỏe và hoàn hồn, vì cảnh tượng kinh hoàng mà bà đã được chứng kiến với đôi mắt của bà.

Những cảm nghiệm về Luyện ngục mà bà thánh Mary Magdalen Dei Pazzi đã chứng kiến chỉ là một phần trong rất nhiều mặc khải của nhiều vị thánh trong giáo hội.


Bài 6: Thánh Padre Piô Luôn Cầu Nguyện Cho Các Linh Hồn

Nguồn: MeMaria.org

Trích trong tác phẩm The Holy Souls, của Lm Alessio Parente
Kim Hà dịch thuật

Cha Thánh Padre Pio luôn ban tình thương phụ tử cho các người hấp hối và người chết. Những linh hồn người chết thường hiện về với cha Padre Pio để xin ngài cầu nguyện cho họ sớm được lên Thiên Đàng. Có một số trường hợp mà cha Padre Pio hiện diện bên cạnh người hấp hối vì những người này có lòng mến mộ cha Thánh khi mà họ còn sống, bà Enedina Mori kể cho chúng ta một câu chuyện sau:

“Cha Padre Pio muốn chúng ta cầu nguyện bằng chuỗi Mân Côi suốt ngày đêm để cứu giúp các linh hồn thánh thiện trong luyện ngục được thêm ân xá. Lúc trước có những tràng hạt chuỗi Mân côi với các ân xá. Tôi bèn thưa với cha Padre Pio:

- Thưa cha, luôn luôn có những người cầu nguyện bằng chuỗi Mân côi suốt ngày mà!

Ngài đáp:

- Những khi con mỏi mệt, con nên ngừng đọc một chút rồi lại bắt đầu đọc tiếp chứ!

Khi người em trai của bà Maria Pompilio qua đời, bà xin cha Padre Pio cầu bầu cho em trai bà và xin Chúa cho bà được nằm mơ thấy em mình, nhưng cha Padre Pio mắng bà:

“Chúng ta hãy sống trong thế giới thật đi, đừng nói đến các giấc mơ nữa!”

Tuy nhiên, bà Maria cứ năn nỉ cha mãi, cuối cùng, bà mơ thấy em trai về nói với bà rằng:

- Chị ơi, chị có biết là cha Padre Pio đã giúp đỡ em khi em hấp hối lâm tử không?

- Nhưng em ơi, chị đâu có thấy cha hiện diện bên giường bịnh của em?

- Em không thể nói cho chị biết, bởi vì lúc ấy em đang hấp hối, nhưng thật sự, cha Padre Pio hiện diện bên em cho đến khi Chúa phán xét em. Chúa truyền cho em phải chịu đền tội 11 năm ở luyện ngục, nhưng cha Padre Pio đã cầu bầu cho em nhiều lắm nên em chỉ còn ở luyện ngục có 1 năm thôi. Có nhiều sự nhiệm mầu trong cuộc sống của cha mà chúng ta sẽ được biết rõ khi ta sang thế giới bên kia!

Sáng hôm sau, bà Maria đi bộ từ ngoài phố đến nhà thờ. Lúc ấy, không có trạm xe buýt trong suốt 2 dặm đường. Khi cha Padre Pio nhìn thấy bà, ngài lên tiếng:

- Sao? Bà cảm thấy hạnh phúc rồi chứ?

- Thưa cha, cha đã làm gì vậy? Cha đi khắp nơi! Cha ở ngay trên trái đất mà rồi cha cũng ở trên Thiên Đàng !

- Tôi sẽ làm gì trên trái đất nếu tôi không thể đi lên đi xuống?

- Thưa cha, em trai của con nói rằng…

Nhưng cha Padre Pio cắt ngang và nói:

- Đúng rồi, em của bà nói rằng sự nhiệm mầu của cuộc sống tôi sẽ chỉ được biết trên Thiên Đàng!

Xin tất cả mọi sự là để dành cho vinh quang của Thiên Chúa. Chúng ta hãy cảm tạ Thiên Chúa vì các ân sủng dồi dào của Lòng Thương Xót Ngài đổ xuống trên chúng ta.

Vâng, Cha Thánh Padre Pio đã nói:

“Tôi sẽ làm gì trên trái đất nếu tôi không thể đi lên đi xuống?

Như trong Thánh Kinh có kể câu chuyện các Thiên Thần đi lên xuống trên chiếc cầu thang của Tổ phụ Gia Cốp, cha Padre Pio đã ban ơn lành bằng lửa yêu mến và đền tội cho nhân loại bằng giá máu của ngài. Ai có thể hiểu nổi tình yêu mênh mông của cha Padre Pio? Ngài thường nói với chúng tôi là các con thiêng lieng của ngài rằng:

“Trái tim của cha nóng chảy còn hơn lửa mặt trời nhiệt đới. Trái tim cha ngọt ngào như tổ mật ong. Cha không sống với trái tim cha nữa, nhưng cha sống với trái tim của Thiên Chúa.”



+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Website Hội Thánh Công Giáo MẾN CHÚA YÊU NGƯỜI
Thánh Phaolô nhắn nhủ các tín hữu thành Roma, "Không ai được sống cho mình và cũng không ai được chết cho mình. Vì nếu chúng ta sống, là sống cho Chúa; nếu chúng ta chết, là chết cho Chúa. Vậy dù chúng ta sống hay chết, chúng ta đều thuộc về Chúa" (Rm 14:7-8)
Mỗi ngày hãy đọc ít nhất: 1 Kinh Lạy Cha + 3 Kinh Kính Mừng + 1 Kinh Sáng Danh.
Cầu cho các linh hồn mồ côi và xin Chúa giúp chúng ta tránh xa tội lỗi.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Related Posts with Thumbnails

Tìm kiếm trên website MẾN CHÚA YÊU NGƯỜI

Loading

Danh sách bài đã đăng